Cố Tử Làm Nữ Phụ


Cuối cùng một tuần cũng trôi qua, Cố Tử đã được thoát khỏi Trần Tử Du kia.

Ban đầu Trần Tử Du còn muốn ở cùng cô thêm vài tháng.

Nhưng bị cô dùng biện pháp bạo lực nên đành mang vẻ mặt ấm ức quay về Trần gia.

" Xin chào các em, thầy có việc muốn thông báo với các em!".

Thầy Đường - thầy hiệu trưởng trường Tây Dương - trường cô đang học.

Đứng trêи bục giảng dõng dạc nói.

" Tuần sau sẽ diễn ra đợt huấn luyện tại quân khu phía Đông.

Đợt huấn luyện này bắt buộc tất cả các em học sinh lớp mười hai phải tham gia, nên các em không có quyền cự tuyệt.

Các em về chuẩn bị thật kỹ, tuần sau chúng ta sẽ xuất phát, thời hạn huấn luyện là một tháng!".

Thầy Đường nói xong liền rời đi để thông báo cho hai lớp còn lại.

Cả lớp lập tức ồn áo, phần lớn đều than vãn vì đợt huấn luyện này.

Nữ sinh A khóc lóc :" Aaaa tại sao năm ngoái có thể không đi đến năm nay lại bắt buộc chứ? ".
Nữ sinh B ôm mặt :" Tớ nghe nói huấn luyện ở quân khu rất rất rất cực khổ a!".
" Tôi không muốn đi! ".
Một người khác bất lực nhìn làn da của mình :" Huấn luyện xong da tôi đen mất thì sao? ".
" Ôi không! Chúng ta sẽ phải dậy sớm, chạy quanh quân khu 20 vòng sau đó sẽ phải tập mấy cái bài rèn luyện gian khổ suốt một tháng trời!".

Nam sinh ngồi cạnh Giang Tự nước mắt lưng tròng.

" Thiên ơi, tại sao lại đối xử với con như vậy?".
Khác với mọi người trong lớp, Cố Tử có vẻ hứng thú với đợt huấn luyện này.

Kiếp trước cô đã trải nghiệm nhiều lần huấn luyện khắc nghiệt của tổ chức, có lúc cái mạng quèn này cũng suýt không giữ được.

Nhưng huấn luyện theo kiểu quân đội như thế nào thì cô chưa từng thử.

Bây giờ có cơ hội, ngu gì không đi?
" Mặc!".


Giọng nói quen thuộc cùng phong cách lỗ mãng nghe tiếng nhưng không thấy mặt này chỉ có một mình Trần Tử Du.

Trần Tử Du dùng tốc độ sấm chớp lao về phía bàn học của cô.

Cố Tử nhanh chân đứng dậy, lùi ra sau một bước lớn khiến Trần Tử Du đập mặt vào tường.

Thấy không còn nguy hiểm nữa, Cố Tử kéo ghế lại ngồi xuống.

" Đau quá đi mất!" .Trần Tử Du xoa xoa cái mũi bị đập vào tường, hờn dỗi nhìn cô.

Cô ta oán giận :" Suýt nữa thì cái mũi cao quý của tôi bị gãy rồi đó.

Nếu gãy thì cô phải chịu trách nhiệm với nó đấy biết không hả? ".
" Có chuyện gì? ".

Cố Tử lấy ra một viên kẹo cao su, xé ra rồi bỏ vào miệng.

Trần Tử Du leo lên bàn, thản nhiên bắt chéo chân tám chuyện :" Phải rồi! Chuyện đợt huấn luyện năm nay cô có đi không? ".

Cố Tử lạnh nhạt:" Đi! ".
" Tốt, tôi cũng muốn đi.

Bản cô nương đây là muốn thử cảm giác của quân nhân!".

Cặp mắt lấp lánh, hứng khởi kia cũng đủ biết cô ta trông đợi đến cỡ nào.

" Này mỹ nhân, cậu có đi không?".

Trần Tử Du chuyển sang hỏi Diệp Vân Huyên.

" À...tất nhiên là phải đi, dù gì cũng là bắt buộc! ".

Diệp Vân Huyên nhỏ nhẹ trả lời.

" Cũng phải...".
Trần Tử Du ngỏ ý :" Này Mặc! Cuối tuần chúng ta đến Trung tâm thương mại mua vài thứ đi!".
Cố Tử chậm rãi gật đầu :" Ừ! ".
" Mỹ nhân, cô đi cùng không? ".

Trần Tử Du sang ngồi cạnh với Diệp Vân Huyên.

" Không, không cần đâu..." .Diệp Vân Huyên nhỏ giọng cúi đầu.

" Cùng đi đi, dùng thẻ tôi đưa cậu lúc trước.

Tôi sẽ tới đón! ".

Nữ chính dạo này đối với cô rất tốt, nên cô cũng muốn đối tốt với cô ta.

Dù sao nữ chính này đã khác hoàn toàn với nguyên tác, cô cũng có thiện cảm.

" Tớ không...".

Diệp Vân Huyên định từ chối thì bị giọng nói lạnh băng của cô làm nuốt xuống:" Cậu không có quyền từ chối!".
" Được..." .Diệp Vân Huyên cúi đầu đáp.

" Chậc, chậc, dáng vẻ của cô lúc này rất giống mấy tên tổng tài phúc hắc đó! " .Trần Tử Du chậc lưỡi.

" Giống sao? ".

Cô nhướn mày.

Giống ở điểm nào chứ? Cô rõ ràng là một cô gái chân chính.

Trần Tử Du cười khúc khích: " Rất giống, cô là tổng tài, còn Vân Huyên là tiểu bạch thỏ nhỏ bé!".
Cố Tử lườm Trần Tử Du :" Cô nói ít một câu đi!".Con nhỏ này không thể nghĩ cái gì khác sao?
" Haha...!" .Ở đây Trần Tử Du cười haha thì đằng kia Diệp Vân Huyên mặt sớm đã đỏ như trái cà chua.


Cuối tuần, Cố Tử chuẩn bị rời nhà để đi đón Trần Tử Du và Diệp Vân Huyên đến Trung tâm thương mại.

Vì là đi mua sắm, mất khá nhiều thời gian nên cô mặc đồ khá thoải mái.

Áo thun trắng form rộng, khoác bên ngoài là áo sơ mi tay lỡ của nam, quần short đen và giày thể thao trắng đơn giản.

Cố Tử vào gara lái con Bugatti đến nhà Trần Tử Du đầu tiên.

" Yo, chào buổi sáng Mặc! " .Trần Tử Du một thân sơ mi lụa đỏ, quần jeans đen rách gối sơ vin, hứng khởi bước vào xe cô.

Con nhỏ này lúc nào cũng muốn nổi bật!
" Cô ăn sáng chưa thế? ".

Trần Tử Du vừa thắt dây an toàn vừa hỏi cô.

" Đón Vân Huyên rồi cùng nhau ăn! ".

Nói rồi cô khởi động xe hướng về phía nhà Diệp Vân Huyên.

Nhà Diệp Vân Huyên nằm trong một khu phố nhỏ, cô cầm tớ giấy địa chỉ loay hoay tìm kiếm một hồi mới thấy được.

Nhà nữ chính gồm hai tầng, tầng trệt dùng để bán tạp hoá, còn tầng lầu có vẻ là phòng ngủ.

Cố Tử và Trần Tử Du vừa đến thì đã thấy Diệp Vân Huyên bận rộn bày hàng ra ngoài, cô cất tiếng gọi.

" Vân Huyên! ".

Nghe thấy giọng nói của cô, Diệp Vân Huyên giật mình quay sang.

" Di Mặc..." Diệp Vân Huyên đặt đồ xuống, tay nắm chặt vạt áo, cúi đầu.

Cô ta không muốn cô thấy bộ dạng tầm thường của mình khi ở nhà.

Cô nhìn cô ta từ trêи xuống dưới, Diệp Vân Huyên vẫn còn mặc đồ ở nhà.

Cô ta không định đi sao?
Cố Tử đều đều cất tiếng:" Cậu vào chuẩn bị đi, ở đây tôi giúp cậu! ".

Diệp Vân Huyên rụt rè lắc đầu:"A? Không cần đâu! ".

" Nghe lời! ".

Cô không thích ai cãi lại mình, mặc dù có rất nhiều người cãi lại cô.

" Được, được rồi!" .Diệp Vân Huyên lủi thủi vào nhà.

Cô cũng bắt tay vào dọn hàng ra.

" Mặc, cô càng ngày càng giống mấy tên tổng tài đó! ".


Trần Tử Du nhìn thấy cảnh lúc nãy thầm tấm tắc.

Nhưng cũng vào giúp một tay, đối với mỹ nhân là phải ga lăng một chút.

" Câm miệng!".

Đặt xong thùng hàng cuối cùng, Cố Tử tìm một chỗ ngồi xuống lấy điện thoại ra lướt web.

Trần Tử Du bĩu môi rồi tới ngồi cạnh cô
" Di Mặc...tớ xong rồi! ".

Cô ngước nhìn lên thì đập vào mắt cô là Diệp Vân Huyên một thân áo trễ vai màu xanh da trời, quần giả váy trắng, đi đôi sandal dây, mái tóc màu hạt dẻ xoã tự nhiên.

Hình ảnh dịu dàng, đáng yêu này rất hợp với nữ chính.

" Oa, Tiểu Huyên nhà ta xinh ghê đấy!! ".

Trần Tử Du thoắt cái giở giọng sắc lang khiến Diệp Vân Huyên ngại ngùng không thôi.

Thực ra đây là bộ đẹp nhất của Diệp Vân Huyên, vì lần đầu ra ngoài cùng cô nên nữ chính mới mặc nó.

Trần Tử Du đột nhiên quay sang hỏi cô:" Mặc, thấy Tiểu Huyên thế nào?".
" Rất đẹp!".

Cô không thể phủ nhận, nữ chính thật sự rất đẹp.

Chẳng trách mấy tên nam chủ chết mê chết mệt cô ta.

Diệp Vân Huyên nghe thấy cô nói vậy thì vui vẻ không thôi.

" Đi thôi!! ".

Cô cất điện thoại vào túi rồi nhấc chân bước đi.

Diệp Vân Huyên và Trần Tử Du nhanh chóng bước lên đi song song với cô.

END..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận