" Hey, chúng ta đi ăn mì đi!! ".
Trần Tử Du quay sang nhìn cô.
Cố Tử không đáp, lẳng lặng tấp xe vào một quán mì bên lề đường.
Cả cô và hai người kia đều chưa ăn sáng nên phải ăn gì đó để lót dạ.
Diệp Vân Huyên nhìn quán mỳ bình dân rồi lại nhìn cô và Trần Tử Du.
Diệp Vân Huyên không nghĩ người giàu có như hai người sẽ đến quán lề đường như vậy để ăn.
Thấy Diệp Vân Huyên vẫn còn đứng ở ngoài, Trần Tử Du cất tiếng gọi:" Tiểu Huyên, vào thôi! ".
Diệp Vân Huyên cười tươi bước vào trong:"Được! ".
Quán khá nhỏ, nhưng cũng rất đông khách.
Đa số là những người dân địa phương, nhân viên công sở và học sinh.
Chủ quán này là một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi, bà ấy có gương mặt phúc hậu, môi luôn treo nụ cười vui vẻ.
Còn người đang bận rộn bưng bê kia có lẽ là chồng của bà ấy.
" Bà chủ, cho 3 tô mì đi ạ!".
Trần Tử Du lớn giọng gọi.
Một lát sau, 3 tô mỳ thơm phức được bưng ra.
Bọn cô nhanh chóng quét sạch tô mỳ, người ăn nhanh nhất có lẽ là Trần Tử Du.
Cô ta cứ như cơn lốc, lúc cô vừa ăn được một nửa thì cô ta đã muốn kêu thêm tô thứ hai rồi.
May mà cô kịp ngăn lại.
Ăn xong bữa sáng cô lái xe đến trung tâm thương mại.
The Star center là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố S, những mặt hàng ở đây đều được lấy về từ khắp nơi trêи thế giới, giá cả tất nhiên không phải thấp.
Đây cũng là nơi tập trung nhiều người của giới thượng lưu.
Trình thị cũng là một trong những cổ đông của The Star center nên cô có thể đến đây bất cứ lúc nào cô muốn, không trả tiền cũng được.
Nhưng chủ chốt của The Star center chính là cái tên họ Tần đáng ghét kia, nên chắc chắn cô sẽ không thường xuyên đến đây nữa.
Cô, Diệp Vân Huyên và Trần Tử Du vừa bước vào đã thu hút ánh nhìn của nhiều người.
Bọn cô đều là những người xếp vào hàng đại mỹ nhân nên việc bị chú ý là không thể tránh khỏi.
Tuy cả ba đều rất xinh đẹp nhưng lại toả ra từng khí chất khác nhau.
Loại khí chất của Cố Tử chính là khí chất vương giả, lạnh lùng, khó gần, ma mị và vạn phần đáng sợ.
Chỉ cần dùng ánh mắt đã có thể doạ người.
Cộng thêm nét cao quý có trêи người Trình Di Mặc.
Cô chính là cực phẩm!
Trần Tử Du thì khác, chứa đựng trong người cô ta là khí chất mạnh mẽ, cao ngạo, nhưng cũng có phần vô lại, lưu manh.
Kiểu con gái như Trần Tử Du rất thu hút sự hứng thú của mấy tên thích cảm giác mới lạ.
Còn Diệp Vân Huyên thì lại trái ngược hoàn toàn với cô và Trần Tử Du.
Khí chất dịu dàng, trong sáng của một thiếu nữ, yếu đuối, mỏng manh nhìn vào đã muốn bảo vệ.
Diệp Vân Huyên đây chính là mẫu bạn gái quốc dân của các chàng trai!
Tổ hợp này vừa nhìn có vẻ khác xa nhau một trời một vực, nhưng khi đứng cạnh nhau lại cư nhiên hài hoà đến khó tin.
" Chúng ta mua gì trước nhỉ? ".
Trần Tử Du lên tiếng.
" Không biết! ".
Cô là lần đầu đi huấn luyện kiểu quân đội nên chuẩn bị cái gì cô cũng không biết.
Nếu ở kiếp trước thì thứ cô cần mang theo theo chính là bản năng không sợ chết.
" What? Vậy phải làm sao đây? Tiểu Huyên cậu biết không? ".
Trần Tử Du cũng chưa từng đi huấn luyện nên chả biết nên chuẩn bị những thứ gì.
Diệp Vân Huyên sờ cằm:" Lúc trước tớ nghe những đàn chị từng đi huấn luyện bảo là ban đêm ở đó rất lạnh nên cần mua đồ giữ ấm! ".
Trần Tử Du:" Còn gì nữa không? ".
" Kem chống muỗi đốt, thuốc xịt côn trùng, đèn pin, quạt mini nữa vì buổi trưa ở quân khu nóng lắm.
Còn có..." .Diệp Vân Huyên nói ra một lượt các thứ cần mua làm cô nghe đến chóng mặt.
Xem ra cả ngày hôm nay sẽ rất mệt.
Bọn cô ghé vào khu bán quần áo, mua một vài bộ để giữ ấm.
Đa số cả ba đều chọn áo khoác dù và áo cổ lọ dày.
Hai loại này giữ ấm khá tốt.
" Mặc, chiếc váy này xinh thật đấy!!".
Trần Tử Du xách một chiếc váy tới trước mặt cô.
Chiếc váy có màu đen, vải nhung, tay áo dài, kiểu váy ôm sát cơ thể, cổ áo chữ V trông vô cùng quyến rũ.
Chỉ là cô không nghĩ dạng nữ nhân như Trần Tử Du cũng có hứng thú với loại quần áo này.
" Ừ!".
Cô không mặn không nhạt gật đầu.
Đối với cô mấy thứ này chẳng có giá trị gì, không ăn được thì cũng vô dụng.
" Mặc ca mua cho người ta đi!" .Cô đang ngồi xem tạp chí thì Trần Tử Du bay đến ôm lấy cánh tay cô lắc lắc.
Diệp Vân Huyên thấy cảnh này cảm thấy hơi khó chịu, chỉ biết cúi đầu cắn môi.
Cố Tử lạnh nhạt lườm cô ta :" Có tiền tự mua!".
Cô đây không phải cây ATM của người khác, ok?
" Nhưng người ta muốn Mặc ca mua cho người ta cơ! ".
Trần Tử Du chu chu mỏ hướng về gương mặt cô, chỉ còn cách vài centimet nữa đã chạm vào má cô rồi.
Cố Tử né ra, tay xoa xoa mi tâm, thở dài ra một hơi.
Mua thì mua vậy!
Cô bất lực nói" " Được rồi! ".
" Yeah, yêu Mặc ca nhất!".
Trần Tử Du định thơm má cô thì bị cô đưa tay bịt miệng cô ta lại.
Cô đanh mặt :" Cút ".
Trần Tử Du bĩu môi, tiếp tục công việc chọn quần áo.
Cố Tử thở dài, sớm biết như thế cô đã ở nhà rồi, đi tới đây chẳng khác nào tự làm khổ mình.
Cố Tử nhìn Diệp Vân Huyên do dự khi nhìn thấy giá tiền trêи tầm mác, liền lên tiếng: " Vân Huyên, cậu cũng chọn vài bộ đi!".
Diệp Vân Huyên lắc đầu :" Di Mặc, không cần đâu...!".
" Tôi mua cho cậu, cậu không có quyền từ chối!".
Cô biết rõ Diệp Vân Huyên chỉ có bộ đồ hiện tại là đẹp nhất.
Nên cô muốn làm người tốt chăm chút cho nữ chính một tí.
Lỡ sau này cô ta vớ được tên nào có quyền có thế như con tổng thống chẳng hạn, cô đây có thể hưởng được một chút.
Nhưng có thể cũng vì vậy mà nữ chính không hắc hoá thì sao? Đến lúc đó cô chẳng cần tốn công tốn sức đối phó.
Diệp Vân Huyên tròn mắt :" Sao lại mua cho tớ? Nếu tớ muốn mua tớ có thể dùng thẻ của cậu đưa! ".
" Cậu là bạn tôi nên tôi muốn những thứ tốt cho cậu, còn thẻ đó cứ giữ mà dùng, tôi tặng chứ không phải cho!".
Đúng! Cô xem Diệp Vân Huyên là bạn, cô cảm nhận cô ta không có bất cứ ác ý nào với cô.
Nhưng cũng có vài cái cảm tình hơi mờ ám mà cô cũng không quan tâm.
Tuy vậy, cô cũng không thể thả lỏng cảnh giác với nữ chính.
" Tặng? Tặng thẻ? ".
Diệp Vân Huyên bất ngờ, cái thẻ này cô ta đã xem thử tài khoản rồi có hơn ba mươi nghìn nhân dân tệ.
Số tiền lớn như thế mà tặng cho cô ta sao?
" Đúng, cậu không có quyền trả lại, chỉ có quyền dùng nó, giờ thì đi chọn quần áo đi! ".
Cô lật lật quyển tạp chí, không ngẩng đầu nói.
" Ài, đi thôi Tiểu Huyên, tiền Mặc ca lo mà.
Hôm nay bản cô nương sẽ làm người tư vấn cho cậu! " .Trần Tử Du đã nghe hết từ nãy tới giờ, nên háo hức lôi Diệp Vân Huyên đi chọn đồ.
" Hmm, dáng người của cậu thích hợp với những loại váy kiểu thùy mị, dịu dàng, tone sáng nhưng tone tối cũng khá được.
Nào, đến đây thử cái này xem! ".
Trần Tử Du lấy một chiếc váy voan màu trắng dài tới gối, cổ áo cao có buộc dây nơ màu đen.
Diệp Vân Huyên cầm lấy xem qua xem lại thì bị Trần Tử Du đẩy vào phòng thay đồ.
Cô cũng ném quyển tạp chí qua một bên, chờ Diệp Vân Huyên thử đồ xong sẽ như thế nào! Cố Tử không hề biết nhân viên trong này đều nhìn bọn cô bằng ánh mắt mờ ám.
Bởi vì khung cảnh này rất giống...bạn trai đợi bạn gái mua đồ.
Một lúc sau, Diệp Vân Huyên bước ra, ngại ngùng cúi đầu.
Quả là nữ chính, mặc cái quái gì cũng đẹp.
" Chậc chậc, đúng là thiên thần nha!" .Trần Tử Du xoay xoay người Diệp Vân Huyên tấm tắc khen.
Diệp Vân Huyên đỏ mặt :" Thật, thật sao? ".
" Tất nhiên, cực kỳ đẹp, phải không Mặc? ".
Trần Tử Du quay sang hỏi cô.
Cô nhếch môi gật đầu :" Ừm! ".
Thấy nụ cười của cô, Diệp Vân Huyên đỏ mặt cười khẽ.
Mặc kệ Trần Tử Du lôi đi lựa món khác.
Một lúc lâu, cuối cùng cũng chọn được một đống quần áo, trong đó có cả đồ của mẹ Diệp Vân Huyên.
Cái này là cô yêu cầu Diệp Vân Huyên mua, cô biết hoàn cảnh gia đình nữ chính.
Ba mất sớm, mẹ cô ta một thân một mình nuôi lớn cô ta, cho cô ta ăn học, nên cô ta rất thương mẹ.
Cô hiểu nên muốn mua thứ gì đó cho mẹ Diệp Vân Huyên.
" Ai yoo, đây chẳng phải là bạn học Diệp của chúng ta đây sao? ".
Bọn cô chuẩn bị đi thanh toán thì có hai nữ nhân bước vào nhìn thấy Diệp Vân Huyên thì cất tiếng chua chát.
" Tô Liên? Vu Ân? ".
Diệp Vân Huyên trợn mắt, trong chất giọng có vẻ sợ sệt.
" Lâu rồi không gặp bạn học Diệp.
Không nghĩ là cậu có khả năng đến đây đấy!".
Nữ nhân mặc một chiếc váy liền màu tím sẫm cười giễu cợt, hình như ả tên Tô Liên.
" Còn hai người đứng cạnh cậu là con nhà ai vậy? Ăn mặc tầm thường, bạn mới sao? Cũng hợp đấy! ".
Vu Ân vuốt mái tóc chua ngoa lên tiếng.
Nghe thấy câu này cô thoáng nhíu mày, Trần Tử Du chỉ khinh thường im lặng đứng nhìn.
" Các người không được nói hai người họ như vậy, muốn gì thì tìm tôi!".
Diệp Vân Huyên thở mạnh, cắn răng lên tiếng.
Tô Liên trừng mắt :" Còn dám lớn tiếng với bọn tôi? Ha, quả đúng là loại nghèo nàn, không có gia giáo! Thật là, cái cửa hàng sang trọng như thế sao lại để loại người này vào vậy nhỉ?"
Vu Ân khoanh tay nhìn bọn cô bằng ánh mắt khinh miệt :" Đúng đấy, ở đây không có đồ các người muốn đâu, ra chợ mà tìm đi!".
Diệp Vân Huyên nắm chặt tay, cắn răng không dám phản bác.
Cô thấy vậy liền cầm lấy tay cô ta, nhìn trấn an.
Tay còn lại cô lấy ra một chiếc thẻ đen, đưa cho nhân viên tính tiền.
Cố Tử trầm giọng nói :" Thanh toán hết chỗ đồ đó! ".
Nhân viên nhanh chóng quẹt thẻ, rồi trả lại cho cô bằng hai tay.
Cô nhân viên này biết, người trước mặt cô ta chính là Trình tiểu thư danh giá.
Nhìn rõ đồ vật trêи tay cô, cùng thái độ của nhân viên, Tô Liên và Vu Ân bị doạ đến cứng đờ người.
Tuy hai ả đều là con nhà giàu, nhưng vẫn chưa đến mức sở hữu chiếc thẻ đen kia.
Cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy nó.
Đến bây giờ nó lại hiện diện trước mắt hai ả, còn nằm gọn trêи tay của một nữ nhân bình thường.
Đã đủ để họ hiểu, họ đụng nhầm người rồi.
Cố Tử cười nhếch môi một cách quỷ dị, nhấc chân bước đi, lúc đi ngang hai ả cô thả một câu nhẹ nhàng nhưng lại khiến hai ả sợ hãi vô cùng.
" Tô gia, Vu gia? Chuẩn bị tinh thần!".
Đụng vào người của cô? Chắc chắn sẽ phải trả giá.
Trần Tử Du đi tới, cười vô lại nhìn hai ả, cánh tay trắng nõn vỗ lên vai Tô Liên :" Chúc mừng nha! ".
Diệp Vân Huyên nhìn bàn tay đang nắm tay mình mỉm cười vui vẻ.
Ba người tiếp tục đi mua sắm, số đồ đó được cô gọi cho người của Trình gia mang về nhà mỗi người.
Còn họ thì đi dạo, đi chơi đến hết ngày.
END..