Một giờ sáng, trong không gian tĩnh mịch, ánh sáng từ chiếc đèn pin di chuyển từ nơi này đến nơi khác.
Giọng kêu thánh thót của một cô gái vang lên khắp khu rừng.
Bóng tối như muốn cắn nuốt thân người của cô ấy.
Đã năm tiếng trôi qua, cô vẫn chưa tìm thấy Diệp Vân Huyên.
Cổ họng khát khô, đau rát, mồ hôi ướt đẫm cả áo.
" Diệp Vân Huyên! Cậu có nghe thấy không?".
Giọng cô đã khàn hẳn, càng kêu lớn cơn đau rát càng lợi hại hơn.
" Diệp Vân Huyên! ".
Một dáng người nhỏ nhắn ngồi co ro trêи phiến đá.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, dáng người ấy bỗng ngẩng đầu lên.
Nữ nhân với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe có chút sưng, ánh trăng chiếu rọi xuống khuôn mặt ấy.
Vẻ đẹp u buồn, tủi thân nhưng lúc này đây như tìm được sợi rơm cứu mạng.
Nữ nhân nhấc người dậy, cố gắng nhích từng bước chân, vì chân phải bị thương nên đi khá khó khăn.
" Di Mặc...".
Thanh âm yếu ớt pha chút vui mừng cũng có chút mong đợi.
Đôi chân không ngăn được mà đi tới nơi phát ra âm thanh quen thuộc ấy.
Cậu ấy tới rồi!
Thật sự đã tới rồi!
Cậu ấy không bỏ rơi mình!
Di Mặc không bỏ rơi mình!
" Di Mặc!! ".
Diệp Vân Huyên dùng hết sức để gọi tên cô, để cô biết cô ta ở đây.
" Di Mặc, tớ ở đây!".
Cố Tử nghe thấy, tức tốc chạy về phía tiếng gọi.
Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!
" Diệp Vân Huyên! ".
Trước mắt cô là thân hình gầy yếu của nữ nhân, cả người nhem nhuốc dính đầy bùn đất.
Dưới ống quần dính khá nhiều máu có vẻ đã bị thương.
Nhưng sao nữ nhân ấy lại treo nụ cười hạnh phúc như vậy?
" Di Mặc, cậu đến rồi...".
Diệp Vân Huyên khập khiễng chạy đến ôm chầm lấy cô, vết thương ở chân không chịu nổi rỉ máu lần nữa.
Nhưng nữ nhân trong lòng không có vẻ gì là đau đớn, đôi tay khít chặt lấy eo cô.
" Di Mặc...cậu đến rồi...".
" Ừ! ".
Diệp Vân Huyên đang khóc, nước mắt đang thấm vào áo cô.
Cố Tử vỗ vỗ vai trấn an Diệp Vân Huyên, rồi đẩy nhẹ cô ta ra, tay lau đi nước mắt trêи gương mặt xinh đẹp ấy.
Cố Tử không mặn không nhạt nói: "Nín, tôi ở đây! ".
Diệp Vân Huyên gật đầu, mỉm cười cầm lấy tay cô:" Di Mặc...cảm ơn cậu đã đến! "
Cố Tử nhếch môi cười, rồi nhẹ nhàng dìu Diệp Vân Huyên ngồi xuống một gồ đá.
Kéo ống quần đẫm máu lên, kiểm tra vết thương.
Vết thương không sâu lắm, ngay cổ chân, có vẻ bị cành cây khô đâm vào.
Nhìn sơ không có gì nghiêm trọng nhưng sau này sợ rằng sẽ để lại sẹo.
" Cầm lấy! ".
Cố Tử đưa đèn pin cho Diệp Vân Huyên cầm, soi vào vị trí vết thương:" Cố chịu một chút! ".
Cô rửa vết thương bằng nước trong chai, suốt thời gian đi tìm Diệp Vân Huyên cô không động tới một giọt nước là để dùng trong chuyện này.
Lấy khăn sạch trong túi lau máu quanh vết thương, rồi cô cẩn thận khử trùng.
Diệp Vân Huyên hơi rụt chân lại, mắt nhắm chặt, cắn răng chịu đựng, hai tay bấu lấy vạt áo.
Cố Tử thận trọng băng bó, sau đó xỏ giày vào cho Diệp Vân Huyên:" Xong rồi! ".
" Cảm ơn cậu...Di Mặc! ".
Nhìn vết thương được băng lại đàng hoàng, nét cười trêи gương mặt Diệp Vân Huyên càng đậm.
Cố Tử phát giác được vẻ mặt đó của Diệp Vân Huyên, nhưng lại không để tâm quá nhiều:" Về thôi! "
" Ừm! ".
Diệp Vân Huyên gật nhẹ đầu, mỉm cười nhìn cô.
Cố Tử xem xét lại một lúc, rồi cởi áo khoác choàng lên người Diệp Vân Huyên:" Lạnh! ".
" Không cần đâu...".
Diệp Vân Huyên gỡ áo khoác ra thì bị cô chặn lại.
" Mặc vào! ".
Cố Tử trừng mắt, Diệp Vân Huyên đành khoác áo vào.
Vì thân hình cô cao hơn Diệp Vân Huyên, với lại cô thích đồ rộng rãi nên áo khoác của cô hơi "khổng lồ" so với cô ta.
Đợi Diệp Vân Huyên mặc áo vào xong, cô bế bổng Diệp Vân Huyên lên.
Diệp Vân Huyên thuận thế một tay ôm lấy cổ cô, một tay cầm đèn pin soi đường đi.
Cố Tử nhấc chân bước đi, nữ chính khá nhẹ nên không làm khó được cô.
" Sao lại lạc? ".
Giọng nói khàn khàn, không một chút cảm xúc.
Nếu để ý kỹ trong đó còn chứa một chút sát khí.
Diệp Vân Huyên tròn mắt:" H-hả? ".
" Sao lại lạc? ".
Cố Tử dần dần mất kiên nhẫn.
" Tớ...tớ...!".
Diệp Vân Huyên ấp úng nửa ngày trời không nói.
" Nói! ".
Cô gằn giọng, thanh âm lạnh lẽo doạ Diệp Vân Huyên sợ đến co rúm.
Cô ta hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn kể lại mọi chuyện :"Lúc...lúc cậu và Tử Du rời đi, tớ định về lại nơi cắm trại.
Đột nhiên bọn người Kiều Mạn Dung đến nói với tớ là có chuyện muốn nói, tớ bảo không đi, Kiều Mạn Dung lại bảo chuyện này có liên quan đến cậu nên tớ đồng ý đi theo họ! ".
" Không ngờ, họ lại đưa tớ đến nơi cách xa khu cắm trại.
Họ đánh tớ, còn bảo là không có cậu ở cạnh sẽ không ai bảo vệ tớ.
Sau đó họ bỏ tớ lại, tớ tìm đường về nhưng không thấy, rồi chân bị thương...!nên tớ phải ngồi một chỗ đợi cậu tới...".
Diệp Vân Huyên nói càng ngày càng nhỏ, rồi im lặng hẳn.
Bởi vì cô ta cảm nhận được hàn khí trêи người Cố Tử.
Khí tức bức người khiến cô ta không thể chịu nổi.
" Nghe kĩ đây! ".
Cô lạnh lùng lên tiếng.
" Tôi không phải lúc nào cũng ở cạnh bảo vệ cậu, không phải lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc để cứu cậu khỏi nguy hiểm.
Cậu phải tự mình giải quyết, đừng trông chờ vào tôi hay bất kì người nào cả! Thà dựa vào bản thân còn hơn dựa vào người khác, chắc gì họ là người đáng để cậu tin tưởng? ".
Cố Tử dừng một lúc rồi nói tiếp:" Nếu không muốn gặp chuyện như ngày hôm nay, cậu phải trở nên mạnh mẽ.
Càng mạnh mẽ càng tốt, sau này khi không có tôi bên cạnh, cậu có thể vượt qua! Có hiểu không?".
Diệp Vân Huyên trong lòng chậm rãi gật đầu.
Cô nói đúng chẳng thà dựa vào mình còn hơn chờ người khác.
Mình phải thật mạnh mẽ để có thể...!
" Tôi sẽ dạy cậu làm thế nào để trở nên mạnh mẽ.
Không phải hoàn toàn, mà cậu phải tự tìm tòi để rèn luyện bản thân.
Tôi chỉ giúp một phần thôi.
Thành công hay không là ở cậu! "
" Tớ biết rồi...cảm ơn cậu Di Mặc!".
Diệp Vân Huyên mỉm cười, tay càng ôm chặt cổ cô hơn.
" Đói không? ".
Từ chiều tới giờ có lẽ nữ chính vẫn chưa ăn gì nhỉ? Diệp Vân Huyên ngập ngừng: " Một chút..."
" Trong túi có đồ ăn! ".
May mà lúc đi cô kịp lấy một ít bánh của Trần Tử Du.
Diệp Vân Huyên mở túi lấy ra hai cái bánh, chần chừ một chút mới hỏi cô:" Cậu...ăn không? ".
" Không! ".
Nghe được câu trả lời, Diệp Vân Huyên gật nhẹ đầu rồi xé bánh ra ăn.
Đi được một lúc lâu, cuối cùng cũng rời khỏi khu rừng.
Xa xa ánh sáng từ đống lửa toả ra khắp nơi, có khá nhiều người đứng đó chắc là đang lo lắng cho bọn cô.
Như nhận thấy được cô và Diệp Vân Huyên, Trần Tử Du vội hét lên.
" Mặc! Tiểu Huyên!".
Trần Tử Du chạy đến bên cô, những người xung quanh bao gồm Tạ Thần và Lâm Gia Hạo cũng nhanh chóng đi đến.
Cố Tử nhẹ nhàng đặt Diệp Vân Huyên xuống, để người cô ta dựa vào mình.Trần Tử Du nháy mắt:" Mặc, cô về rồi.
Tôi biết cô sẽ tìm được Tiểu Huyên mà! ".
Cô đỗi lại chỉ lạnh nhạt trả lời:" Ừ! ".
" Tiểu Huyên, cậu có sao không? ".
Trần Tử Du nhìn Diệp Vân Huyên từ trêи xuống dưới, nhìn thấy chân bị băng lại thì vội hỏi.
Diệp Vân Huyên mỉm cười lắc đầu :" Không sao...Di Mặc giúp tớ xử lý rồi!".
Tạ Thần nhanh chóng bước đến, vẻ mặt lo lắng hỏi cô :" Tiểu Mặc, em không sao chứ? Có bị thương không?".
Lâm Gia Hạo cũng khẩn trương: " Di Mặc, có mệt không? Có gặp nguy hiểm gì không? Hay chúng ta đến bệnh viện kiểm tra lại nhé? ".
" Câm mồm, tôi không sao! ".
Ánh mắt lạnh lẽo quét qua hai nam nhân, họ nhận thức được sự tức giận của cô nên lủi thủi lùi lại một bước.
" Vân Huyên, sao em lại đi lạc thế? ".
END..