Lâm Gia Hạo nhìn bầu trời phía xa, tay phải xỏ vào túi, tay trái cầm điếu thuốc đã cháy gần một nửa.
Dáng vẻ cao cao tại thượng của hắn bây giờ đã bị che lấp bởi sự tiều tụy, mệt mỏi.
Lập Bân từ từ đi tới cạnh, vỗ lên bờ vai hắn:" A Hạo, chúng ta tìm cô ấy hơn ba ngày rồi, vẫn chưa có tung tích.
Người bình thường nhảy xuống biển, thì chắc chắn sẽ không sống nổi! Hay là, đừng tìm nữa! ".
Lâm Gia Hạo không quan tâm, quẳng điếu thuốc xuống đất, giẫm lên :" Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Chưa có tung tích không hẳn là Di Mặc đã gặp chuyện không hay! Em phải tìm đến khi thấy cô ấy mới thôi.".
" Nhưng mà...".
Lập Bân chưa nói xong đã bị ngắt lời:" Em đã hứa sẽ đưa cô ấy trở về, dù cho khó khăn đến cỡ nào em cũng không để tâm! ".
Lâm Gia Hạo kiên định nói.
Lập Bân thở dài :" Tùy nhóc! ".
Hắn nhìn bóng lưng Lập Bân rời đi, không quá ba giây liền dời tầm mắt về phía biển.
Khí trời mùa đông buốt giá, kèm theo từng đợt gió biển sự lạnh lẽo như tăng thêm một bậc.
Vậy mà, Lâm Gia Hạo chỉ mặc đơn giản một chiếc áo sơ mi xanh nhạt kẻ sọc, mỏng manh, đơn điệu.
Nhưng, vốn dĩ hắn chẳng thèm để tâm đến.
Đối với hắn, an nguy của cô là quan trọng nhất.
Một khi vẫn chưa tìm thấy cô, Lâm Gia Hạo sẽ không bỏ cuộc.
" Đã có tung tích gì của Tiểu Mặc chưa? ".
Tạ Thần trầm ngâm, ngồi đối diện với ba nam nhân.
Vẻ mặt rầu rĩ, lãnh tĩnh chẳng khác gì hắn.
Mạc Bắc Trạch dụi điếu thuốc vào gạt tàn, miệng phả ra làn khói trắng mờ ảo :" Vẫn chưa! ".
Trần Tử Lăng nâng hai tay vuốt mặt mình, sự mệt mỏi hiện rõ trêи dung mạo anh tuấn ấy :"Tôi đã cho người điều tra những thị trấn, làng chài gần vùng biển đó.
Nhưng kết quả vẫn vậy...".
" Tất cả là do cái tên nhóc đó, từ đâu chui ra bức Di Mặc đến nhảy xuống biển! ".
Tần Hi Vũ giận dữ đập bàn.
Tạ Thần thở dài, day day mi tâm lên tiếng :"Đừng nhắc tới tên đó nữa, Trần Tử Lăng em gái anh là bạn thân của Tiểu Mặc.
Cô ta có biết gì không?".
Trần Tử Lăng ngã người ra sau, đầu tựa lên thành ghế nhắm mắt dưỡng thần, im lặng một chút y mới nói :" Tiểu Du chẳng những không biết gì, mà còn rất suy sụp.
Khi tôi kể cho con bé nghe chuyện này, thì con bé rất hoảng loạn khiến tôi cực kì khổ tâm!".
Không gian chợt rơi vào im lặng, bốn nam nhân đều có chung một suy nghĩ.
Làm sao để tìm được cô? Trong khi tất cả những người xung quanh cô đều chẳng biết chút thông tin gì?
" Tôi sẽ rà soát lại một lần nữa những thị trấn, làng chài, hòn đảo quanh vùng biển đó.
Nếu thu hoạch gì, tôi sẽ báo cho mọi người! ".
Mạc Bắc Trạch nói.
Tạ Thần nghe vậy thì lên tiếng :" Tôi giúp anh, thư ký Tiêu rất có ích trong việc lùng sục này!".
Mạc Bắc Trạch gật đầu.
" Tôi và Hi Vũ sẽ cho người tìm trêи biển, khám xét những con tàu di chuyển vào đêm hôm đó.
Mong rằng, sẽ có chút manh mối!".
Trần Tử Lăng nhàn nhạt nói.
" Cứ vậy đi! ".
Diệp Vân Huyên nhìn nữ nhân từ nãy tới giờ vẫn không thèm để ý tới mình.
Giận dỗi vỗ bốp lên vai Trần Tử Du, chun mũi nói :" Này Tử Du, cậu có nghe tớ nói không?".
Trần Tử Du quăng vỏ snack qua một bên, phủi phủi tay, khui lon nước uống một ngụm lớn, rồi nhìn Vân Huyên nhẹ giọng nói :" Tiểu Huyên à, rốt cuộc cậu muốn hỏi gì đây? ".
Diệp Vân Huyên hỏi :" Sau lần Di Mặc và chúng ta gặp nhau, cậu ấy đã nói sẽ liên lạc lại cho chúng ta.
Vậy mà đã mấy ngày rồi vẫn chưa thấy gì, cậu ấy có sao không? ".
" Cậu không cần lo đâu! ".Trần Tử Du tiếp tục móc từ đâu ra một đống đồ ăn vặt, ngồi ăn nhòm nhoàm.
" Vậy cậu ấy hiện đang ở đâu? Sống như thế nào? Sao lại không liên lạc với chúng ta? ".
Diệp Vân Huyên gấp rúc hỏi.
Trần Tử Du thấy đối phương khẩn trương liền giở giọng an ủi, lấy một túi bánh nhét vào lòng Diệp Vân Huyên rồi nói :" Cần gì phải rối như vậy, ăn đi rồi tớ kể cho nghe!".
Nữ chính cũng không chối từ, nhẹ nhàng xé túi bánh ra nhưng sự lo lắng trong ánh mắt vẫn chưa thuyên giảm.
Tử Du vừa ăn vừa nói :" Sau khi kết thúc buổi hẹn với chúng ta, hôm sau Mặc đã trở về Trình gia để giải quyết hôn ước.
Nhưng, chậc chậc...chú Trình dì Trình hợp tác cùng ba người nhà họ Lâm lừa gạt Mặc.
Hôn ước không những không giải trừ, mà còn định giấu đi cho đến khi cô ấy trưởng thành sẽ thực hiện hôn ước.
Mặc tất nhiên chả đồng ý, nên nhảy xuống biển rồi!".
Diệp Vân Huyên kinh hãi :" Cái gì!? Di Mặc nhảy xuống biển! ".
" Đúng vậy! ".
Trần Tử Du điềm nhiên trả lời.
" Tử Du, Di Mặc nhảy xuống biển không biết sống chết ra sao! Vậy mà cậu vẫn thản nhiên, bình tĩnh như vậy? ".
Diệp Vân Huyên chợt tức giận, mặt hầm hầm sát khí.
Trần Tử Du thấy thế cũng chẳng lấy chút biểu tình khó chịu, cười ngả ngớn nói :" Tiểu Huyên à, cậu nghĩ Mặc ca là ai? Cô ấy dễ chết thế à?".
Diệp Vân Huyên không giảm lo sợ :" Nhưng cậu ấy nhảy xuống biển, người bình thường chắc chắn mà khó sống nổi! Huống hồ, Di Mặc chỉ là một cô gái, dù phi thường đến đâu cũng sẽ...".
" Tiểu Huyên à Tiểu Huyên, Mặc không phải là người bình thường, cũng không phải chỉ là một cô gái yếu đuối.
Đúng là cô ấy không phi thường mà chỉ có phi thường hơn.
Mặc của chúng ta tuyệt đối sẽ chẳng sao cả! ".
Tử Du chắc nịch đáp.
" Nhưng...".
" Ài, cậu yên tâm.
Cô ấy tự có tính toán cả, Mặc vốn dĩ đã biết trước mọi chuyện.
Nên nhờ tớ chuẩn bị giúp rồi, không chừng bây giờ cô ấy đang nhàn nhã tắm nắng đấy!".
Trần Tử Du vỗ vai an ủi.
Diệp Vân Huyên khó hiểu :" Biết trước? ".
Trần Tử Du gật đầu.
" Vậy khi nào cậu ấy trở về? ".
" Có thể là vài tháng, cũng có thể là vài năm.
Đến khi họ hối hận, tự động Mặc sẽ trở về! ".
Trần Tử Du xoa cằm lên tiếng.
Diệp Vân Huyên cúi thấp đầu ngẫm nghĩ, chốc lại ngẩn lên hỏi :" Chúng ta có thể liên lạc với cậu ấy không? ".
" Có thể! ".
Trần Tử Du với lấy điện thoại của Diệp Vân Huyên, ấn một dãy số rồi trả lời cho cô ta :" Đây là số điện thoại của Mặc hiện tại.
Nhưng mà nên nhớ đừng gọi quá thường xuyên, tốt nhất là một tháng gọi một lần, tránh chỗ ẩn náu của cô ấy bị tìm ra! ".
Diệp Vân Huyên nhìn dãy số mà lòng vui mừng khôn xiết, nhanh chóng lưu lại nhưng tên liên lạc lại không phải tên của cô.
Nó đơn giản chỉ là một sticker mặt trời.
Về đến nhà, Trần Tử Du dừng trước cửa đại sảnh.
Điều chỉnh lại biểu tình trêи gương mặt, hít một hơi sâu rồi bước vào.
" Em về rồi! ".
Giọng điệu mệt mỏi chào hỏi Trần Tử Lăng.
Y nhìn cô em gái vẻ ngoài tiều tụy, liền đứng dậy đi tới gần :" Em không sao chứ? ".
Trần Tử Du khẽ nâng mắt :" Em không sao! À, anh đã có tin tức gì của Mặc chưa? ".
Trần Tử Lăng cúi đầu, thở dài, có chút ngập ngừng nói :"Vẫn chưa!".
" Vậy sao...".
Sự thất vọng hiện rõ trong ánh mắt của Trần Tử Du, dường như hốc mắt long lanh nước.
" Tiểu Du...".
Y lo lắng gọi, Trần Tử Lăng chưa bao giờ thấy bộ dạng này của em gái y.
Trần Tử Du lau khoé mắt, mỉm cười nhẹ nói :" Thôi, em lên phòng trước! ".
Nói rồi cô ta đi một mạch lên phòng, để Trần Tử Lăng mệt mỏi quay về chỗ ngồi.
Trong phòng, Trần Tử Du ném cặp lên giường, tay vỗ vỗ lồng ngực :" May mà không bị lộ! ".
Từ ngày Cố Tử nhảy xuống biển, Trần Tử Du đều phải luôn đeo một lớp mặt nạ đau lòng.
Cảm giác khi biết cô vẫn nhàn nhã sống ở một nơi nào đó, nhưng lại không thể tiết lộ cho bất kì ai nên chỉ có thể giả vờ như cực kì thương tâm, thực sự có chút buồn cười.
Tuy cô ta không muốn lừa anh trai của mình, nhưng mà cũng không muốn "chồng chưa cưới" có hôn ước với người đàn ông khác nên chỉ có thể hi sinh anh trai thôi.
END..