" Chị hai, em dẫn người đến rồi!".
Dực Minh đóng cửa lại, hét khẽ như sợ đám người bên ngoài nghe thấy.
Cố Tử không kịp trả lời, Vĩ Điền đã từ trong bếp đi ra, một thân tạp dề màu hồng hoa văn con heo, tay cầm cái mui mặt mày khó chịu :"Làm gì mà lâu thế hả? Từ đây đến khách sạn chỉ mất 15 phút thôi, cư nhiên mày lại đi tận 40 phút!".
Dực Minh cũng không kém cạnh, đôi co :"Chẳng phải vì Tiểu Linh bận sửa soạn sao? Còn cả đám A Lục cứ lôi lôi kéo kéo hỏi chuyện tao thì đâu phải mất tận 40 phút!".
Vĩ Điền định nói nữa, thì cô đã không mặn không nhạt lên tiếng :"Được rồi, dẫn cô bé tới đây!".
Dực Minh liếc xéo Vĩ Điền, "hứ" một cái rồi dẫn Tiểu Linh đến sofa, ngồi đối diện cô.
Tiểu Linh là một cô gái xinh xắn, độ khoảng 17 18 tuổi.
Gương mặt tròn, mái tóc ngắn ngang cằm xoăn nhẹ, đôi mắt to, môi chúm chím đo đỏ ngọt ngào thoạt nhìn cứ tưởng là một bé gái tiểu học, kèm theo dáng người nhỏ nhắn nói là con của Dực Minh cũng sẽ có người tin.
"Chị hai, đây là Tiểu Linh người sẽ giúp chị hoá trang!".
Dực Minh giới thiệu.
Tiểu Linh lễ phép, cúi đầu chào :" Chào chị Mặc, em tên Tiểu Linh, rất vui được gặp chị!".
Giọng nói cũng giống người sở hữu, dễ thương cực kì!
Cố Tử :" Không cần gọi tôi là chị, hai ta cũng tính ra cũng bằng tuổi!".
Tiểu Linh kiên định từ chối:" Không được, chị là ân nhân của em, là lão đại của lão đại của em.
Nên gọi chị là rất đúng!".
Quả nhiên là đàn em của hai tên đó, lý luận cũng giống nhau.
Dực Minh lên tiếng khen ngợi:" Chị hai, Tiểu Linh về phương diện hoá trang rất giỏi.
Những lần đi lừa đảo, bọn em đều nhờ em ấy biến hoá giúp.
Nào là đàn ông, phụ nữ, người già, người trẻ kể cả thiếu nữ đôi mươi em ấy đều làm được.
Nên chị cứ yên tâm!".
Cô chầm chậm gật đầu, nhìn nhận lời tán thưởng của Dực Minh đối với Tiểu Linh.
Ban đầu, cô cũng đoán cô ấy còn có thể làm hơn cả thế.
" Theo tôi vào phòng!".
Không đợi Tiểu Linh, Cố Tử một bước đi vào phòng nhưng không đóng cửa lại.
Tiểu Linh cũng định đứng dậy đi theo nhưng bị Dực Minh lôi lại nhắc nhở :" Nè, em nhớ cải trang cho chị hai phải thật phù hợp nhé! Đừng có làm cái kiểu dịu dàng, yếu đuối, chị ấy không có hợp đâu!".
Tiểu Linh gật gù:" Em biết mà, với lại chị ấy không phải là không hợp với tạo hình đó.
Mà chỉ do anh nhìn không quen thôi!".
Dực Minh e dè :"Có thật không?".
Tiểu Linh khẳng định:" Anh không tin em cũng phải tin vào chị Mặc chứ, nếu có cơ hội được chị ấy đồng ý, em sẽ trang điểm cho chị ấy thành một tiểu thư đoan tranh, thanh khiết.
Còn tình huống bây giờ, chỉ sợ sau khi hoá trang xong anh em tụi mình phải gọi chị ấy một tiếng Đại Ca!".
Tiểu Linh nói xong một mạch tiến vào phòng, khép cửa lại.
Cố Tử đứng trước tủ quần áo, cửa tủ mở toang, hất mặt ý bảo Tiểu Linh bước vào trong.
Cô ấy có vẻ hơi ngập ngừng, không dám đi vào.
Thấy thế, Cố Tử mới lên tiếng trấn an :" Không sao, nó chỉ là một cái thang máy.
Cô đi trước, tôi sẽ theo sau!".
Tiểu Linh khó khăn gật đầu :"...Vâng!".
Cô ấy đứng trong thang máy, từ từ di chuyển xuống dưới.
Sau một lúc, Cố Tử cũng theo xuống.
Một gian phòng khá u tối hiện ra trước mắt, Tiểu Linh không khỏi bàng hoàng trước sự hoành tráng của căn phòng.
Dù chỉ được chiếu sáng bởi những ánh đèn led đỏ tím, nhưng cũng đủ để Tiểu Linh cảm nhận được nó hoa lệ đến cỡ nào.
Cố Tử lần đến công tắc đèn, ánh sáng trắng từ ngọn đèn lớn trêи trần toả ra, len lõi khắp ngóc ngách.
Cô chỉ tay về phía sofa nhung đỏ, đặt đối diện với màn hình siêu lớn kia.
Ý bảo Tiểu Linh đến đó ngồi đợi.
Còn cô mở chiếc tủ lạnh đặt cạnh bàn bida, lấy ra hai lon coca mát lạnh, đưa cho Tiểu Linh, rồi ngồi xuống cạnh cô ấy.
" Không cần quá cầu kì, chỉ cần hoá trang làm sao nhưng cẫn giữ được vài nét của gương mặt này là được!".
Cố Tử điềm đạm nói ra yêu cầu của mình.
Tiểu Linh hơi thắc mắc, nếu là người khác chắc hẳn sẽ muốn biến bản thân thành một người hoàn toàn khác.
Thế nhưng, người trước mặt tuy hoá trang lại muốn giữ lại vài nét của gương mặt cũ.
Vấn đề không phải cô ấy không làm được, chỉ là Tiểu Linh không hiểu.
Tiểu Linh thắc mắc:"Tại sao ạ?".
Cô nhàn nhạt nói:" Những người tôi muốn che giấu, đã có được vài bức ảnh chụp lén tôi sống ở đây.
Nếu cô biến tôi thành một người hoàn toàn khác, sợ rằng họ sẽ nghi ngờ!".
Tiểu Linh "à" một tiếng như đã hiểu, rồi lấy đồ nghề từ trong cái balo khá lớn màu hồng kia.
Cô ấy vừa bày ra vừa nói :" Chị thật sự rất hợp với tạo hình mạnh mẽ, vừa ngầu vừa soái, cho nên em sẽ biến chị thành một nữ lão đại bá đạo!".
Cố Tử hơi nhướng mày.
Lão đại? Cô hợp sao? Cô không nghĩ bản thân sẽ có tố chất lãnh đạo người khác đấy.
Mặc dù nghĩ vậy, cô vẫn để Tiểu Linh bôi bôi trét trét lên mặt mình.
Cô chỉ tựa đầu lên thành ghế, đánh một giấc chờ đợi.
Tiểu Linh ngược lại vô cùng chú tâm, đến nỗi mồ hôi cũng chẳng thèm lau, cô ấy tỉ mỉ vẽ từng đường cọ, trang điểm môi cũng cẩn thận dùng tận bốn màu son khác nhau.
Khoảng hơn hai tiếng sau, Tiểu Linh hoàn thành "tuyệt tác" của bản thân.
Cố Tử cũng như cảm nhận được mà thức giấc.
Tiểu Linh tinh nghịch nháy mắt:" Em quả nhiên đoán không sai, chị rất hợp để đóng vai lão đại mà!".
Cô nhận lấy cái gương từ tay Tiểu Linh, bình tĩnh nhìn trân trân gương mặt phản chiếu trong đó.
Có thể nói chính là một gương mặt khác nhưng vẫn có phần hao hao gương mặt cũ.
Dung mạo bây giờ khá bụi bặm, ngả ngớn và vô lại.
Khác hẳn với sự quý phái, lãnh tĩnh trước kia.
Hoàn hảo!
" Chỉ cần chị đội bộ tóc giả này vào, thay thêm trang phục là chuẩn luôn!".
Tiểu Linh đưa cho cô một bộ tóc ngắn, cô cầm vuốt nó vài cái, rồi trả lại cho Tiểu Linh, để giúp cô đội nó vào.
Đội vào xong, cô đeo chiếc khuyên tai chữ thập do Tiểu Linh chuẩn bị.
Khi thấy hoàn hảo, Cố Tử đi tới chiếc tủ sắt khá lớn đặt cạnh máy gắp thú, mở ngăn kéo lấy ra một bộ quần áo.
Quần bò rách ở đùi và gối, áo phông trắng form rộng.
Tiểu Linh cứ ngỡ cô sẽ vào nhà vệ sinh thay, nhưng đâu ngờ Cố Tử trực tiếp cởi bỏ cái áo thun bên ngoài ngay trước mặt Tiểu Linh.
Tiểu Linh đỏ mặt, dùng hai tay che lại miệng kiềm chế không phát ra tiếng hét.
Nói là che kín mặt, nhưng cô ấy vẫn hé hai ngón tay ra nhìn từng hành động, cử chỉ của Cố Tử.
Thân hình của Trình Di Mặc cực kì hoàn hảo, kèm theo sự luyện tập tích cực của cô.
Nên cơ bụng lộ ra bốn múi hẳn hoi.
Hai bầu ngực trắng nõn được che lấp bởi chiếc bra màu đen ôm sát người.
Chốc, cảnh tượng tuyệt mỹ này bị chiếc áo phông rộng phùng phình thay thế.
Nhưng ông Trời không để Tiểu Linh thất vọng, Cố Tử cởi cúc quần ra, tụt xuống.
Qυầи ɭót đen ôm lấy bờ ʍôиɠ căng tròn ấy, hai chân thon gọn, dài sọc khiến Tiểu Linh suýt chút đã chảy máu mũi.
Tiểu Linh quay mặt đi chỗ khác, ngăn chặn sự biến thái của bản thân.
Thay xong trang phục mới, Cố Tử vẫn không để ý đến sự bất thường của Tiểu Linh mà đứng trước gương ngắm nhìn một hồi.
Tuyệt!
Cô thầm khen một tiếng, nhưng như nhớ ra điều gì cô đi tới vỗ vai Tiểu Linh.
Bị giật mình, cô ấy la lên khiến Cố Tử nhíu mày:"Có chuyện?".
Tiểu Linh xua xua tay, lắp bắp :"Không...không ạ!".
Cố Tử cũng không hỏi nữa, cầm lon coca uống sạch rồi ném thẳng vỏ lon vào thùng rác.
Cô nhàn nhạt hỏi :"Tôi phải thế nào?".
Tiểu Linh khó hiểu :" H-hả? "
" Biến thành như vậy, tính cách, cử chỉ của tôi phải như thế nào? Có cần thay đổi gì không?".
Mang bộ dạng này, không thể nào lại treo cái dáng vẻ nhạt nhẽo, một màu được.
Chí ít, phải khác một chút chứ!
Hiểu ra, Tiểu Linh ra dáng là một chuyên gia đứng dậy, một tay chắp sau lưng, một tay xoa cầm, đi vòng quanh Cố Tử.
Cuối cùng, cô ấy dừng lại, rồi nói :"Chị không được lãnh đạm như vậy, vẻ ngoài của chị bây giờ, tốt nhất nên lưu manh một chút, gợi đòn một chút, à còn phải vô sỉ một chút!".
" Vô sỉ? ".
Cô nheo mắt.
Tiểu Linh gật đầu :" Vâng, chưa hết, để hoàn thiện hơn chị cần phải có đôi chút xéo sắc, độc mồm, nói nhiều nữa kìa.
Nếu biến thái được, thì tất nhiên sẽ rất tốt!".
Càng nghe cô càng không thể tiếp nhận được.
Bảo cô trở nên lưu manh, xéo sắc, còn biến thái nữa, chẳng thà ép cô chết luôn cho xong!
Nhìn thấy biểu cảm thay đổi của Cố Tử, Tiểu Linh vội biện hộ :"Chị Mặc à, hãy vì chính sự đi!"
Cô hít một hơi sâu, nhắm mắt chốc lát lại mở ra.
Được! Là vì chính sự.
Cô nhanh tay chộp lấy cây kẹo ʍút̼ trong túi áo sơ mi của Tiểu Linh, thành thạo tháo vỏ kẹo, đưa vào miệng.
Vị ngọt ngọt chua chua của dâu tây chạm vào mặt lưỡi, khiến cô khá hài lòng.
Chưa dừng lại ở đó, khuôn mặt liệt ngàn năm khó đổi bỗng treo một nụ cười đểu cáng, ánh mắt có chút khiêu khích, hai tay xỏ vào túi, kênh mặt như thách thức người khác.
Cô đưa một tay vuốt tóc ra sau, lấy cây kẹo ra, cúi người áp sát Tiểu Linh, gương mặt hoàn mỹ nhanh chóng phóng đại trước mắt cô bé, chóp mũi của cả hai cũng suýt đụng vào nhau.
"Đã đủ vô sỉ chưa?".
Bùm! Đầu Tiểu Linh nổ tung, hai má đỏ ửng như trái cà chua.
Cô ấy câm nín không dám thốt lên lời nào.
Nếu chẳng phải bị dung mạo này phóng đại trước mặt, khiến cô ấy ngại ngùng đến cạn ngôn thì chắc Tiểu Linh đã hét lên rằng:"Cực kì vô sỉ!".
Phát giác ra biểu tình của Tiểu Linh bất thường, cô liền hiểu bản thân đã thành công rồi.
Cố Tử phục hồi tư thế, đút cây kẹo vào miệng.
Nhưng Tiểu Linh vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngơ ngác, mắt mở to tròn, hai má phiêm phiếm hồng.
Cô hơi nheo mắt, đưa tay đến gần mặt Tiểu Linh, búng tay một cái rất kêu.
Tiểu Linh như thu lại hồn phách, có chút giật mình:"Đi thôi!".
" A...vâng...!".
Tiểu Linh vội thu dọn đồ đạc vào balo, chạy nhanh vào thang máy.
Cố Tử nhường để cô ấy vào trước, còn mình thì chờ đợi.
Trở lên phòng, khi định ra ngoài bỗng cô bị Tiểu Linh kéo lại hỏi :" Chị Mặc, chị định lấy tên gì đây? "
" Tên?".
Tiểu Linh :" Chị bây giờ không thể lấy tên cũ được đúng không?".
Suýt chút nữa cô quên mất chuyện này, ngẫm nghĩ một hồi, cô lên tiếng :" Cố Tử!".
END..