Bà Trình chính là loại người biết co biết duỗi, muốn nhu có nhu, muốn cương có cương.
Chỉ cần không quá đáng, tự động sẽ giành được tình cảm của bà.
Từ khi mang thai Trình Di Mặc, bà đã sớm rửa tay gác kiếm, không còn ngày ngày đấu lý với người đời.
Nay tài năng lại được Đỗ Diêu Lan vực dậy, bà lại có dịp phô trương sở trường, nhưng như thế thì đừng hỏi thế nào là lòng dạ đàn bà.
Đỗ Diêu Lan cả năm tháng chỉ biết đóng đô ở thẩm mỹ viện, nhà hàng, khu nghỉ dưỡng, hay các nơi để uống trà chiều cùng mấy người bạn già của bà ta.
Có khi nào quan tâm đến người nhà, dòng họ, huống chi là biết được thanh danh của bà Trình? Lần này, Đỗ Diêu Lan kϊƈɦ động bà Trình, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, múa rìu qua mắt thợ.
Bà Trình vừa dứt lời, không khí liền ngưng đọng, im lặng đến đáng sợ.
Tất cả mọi người đều dường như đứng hình trước câu nói đầy quyền lực ấy, cả cô cũng hơi khựng người nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
Khoảng ba phút sau, không gian được ông Trình lên tiếng cắt ngang sự ngượng ngùng, mọi người tiếp tục dùng bữa.
Trần Tử Du lần nữa đá chân cô, khi quay sang thì cả cô ta và nữ chính lần lượt bật ngón cái với cô.
Cố Tử không nhịn được liền nhếch môi nhẹ.
Cô biết rõ, hai con nhỏ này là đang thán phục mẹ cô.
Nói thật, cô cũng cảm thấy sùng bái bà ấy rồi...
" À phải rồi, Tiểu Mặc, chú nghe ba con nói sau khi tốt nghiệp cấp ba thì con sẽ sang Mỹ du học đúng không?".
Chú út - Trình Nhật Tân lên tiếng hỏi.
Câu nghi vấn này thành công kéo sự chú ý của hầu hết tất cả mọi người, đặc biệt là các nam chính và Diệp Vân Huyên.
Họ chỉ là không nghĩ, cô đã sớm có chủ ý này!
Cố Tử đáp:" Vâng ạ, con định trao dồi thêm kinh nghiệm, học hỏi nhiều thứ để sau này có thể giúp ba quản lý Trình thị!".
Trình Nhật Tân gật đầu, cảm thán :" Con biết nghĩ như vậy là tốt, dù sao ba mẹ con cũng chỉ có mình con, đừng nên khiến hai người khổ tâm!".
Cố Tử cười nhẹ:" Con biết rồi!".
Trình Sâm quay sang hỏi :" Tiểu Yên cùng tuổi với Tiểu Mặc, xem ra cũng sắp tốt nghiệp rồi.
Vậy...!Tiểu Yên, sau này con định làm gì?".
Trình Tĩnh Yên từ nãy tới giờ chỉ quan sát mọi việc, một mực không liên can, bây giờ mới cất tiếng trả lời :" Con định sẽ học ngành y tại đại học A, đến khi tốt nghiệp sẽ vào làm việc ở Bạch Ái!".
Bệnh viện Bạch Ái thuộc sự quản lý của Trình thị, hiện đang nằm trong tay Trình Nhật Tân.
Trình Sâm gật đầu:" Gia tộc chúng ta có một bác sĩ cũng tốt, chú thấy con cũng rất có tố chất là một bác sĩ tài giỏi.
Cứ đi theo con đường mà con mong muốn, còn về việc thừa kế sự nghiệp của A Tân thì em trai con Tiểu Cẩn sẽ thực hiện!".
Trình Tĩnh Yên mỉm cười nói:" Vâng!".
Trình Nhật Tân không chỉ có mỗi Trình Tĩnh Yên là con, sau khi cô ấy được 5 tuổi thì Lệ Thiến Hoa đã hạ sinh một bé trai tên Trình Cẩn.
Sở dĩ hôm nay cậu nhóc không tới vì bận học cùng gia sư.
Trình Nhật Tân :" Anh ba, anh lo xa quá đó, dù sao Tiểu Cẩn cũng chỉ mới lớp 7!".
Trình Sâm cau mày:" Lo xa gì chứ, em xem đến bây giờ Tiểu San vẫn chưa có định hướng.
Suốt ngày chỉ biết ra ngoài ăn chơi cũng đám bạn của nó, thật...anh khổ tâm hết sức!".
Trình Liên San nghe vậy liền bất mãn :" Ba à..."
Đỗ Diêu Lan chua ngoa lên tiếng:" Ông nói như thế là sao? Con gái thì phải có định hướng à? Con gái thì phải đi ra ngoài làm việc kiếm tiền sao? Huống hồ, Tiểu San là lá ngọc cành vàng, há chi phải lăn lộn bên ngoài kiếm từng đồng lương nhỏ nhoi kia.
Chẳng thà để nó ở nhà với tôi, học cách làm một tiểu thư danh giá, rồi tìm một tấm chồng tốt để sau này nương tựa.
Chỉ cần như thế là đã có thể ăn sung mặc sướиɠ, người người cung phụng.
Ra ngoài làm để làm gì? Thừa kế sự nghiệp để làm gì? Chứng tỏ cho ai xem? Cứ an ổn ngồi trêи địa vị thiên kim đài cát có tốt hơn không?".
Trình Sâm không nhịn được nữa, liền cao giọng :" Chính vì bà cưng chiều nó như vậy, nên lời tôi nói nó có bao giờ nghe? Dạy nó cái tốt không dạy, đi dạy cái thói ăn không ngồi rồi của bà, vẻ vang lắm sao?".
Đỗ Diêu Lan trừng mắt:" Trình Sâm, ông đây là không thương con của ông.
Ông nỡ để bảo bối nhà chúng ta day dưa với đám dân lao động bên ngoài như thế, rốt cuộc ông có xem nó là con không?".
Trình Sâm tức đến đỏ mặt, nếu chẳng phải ở đây đông người thì ông đã không nhẫn nhịn đến vậy.
Cố Tử buông đũa, con ngươi ảm đạm nhìn Đỗ Diêu Lan :" Thím ba, thím nói như vậy chẳng khác nào xem thường con gái của mình?".
Đỗ Diêu Lan nhíu mày:" Con nói như vậy là có ý gì?".
Cô khẽ khàng nhếch môi: "Phàm có tay chân đầy đủ, đầu óc bình thường, đã biết nhận thức hà cớ gì lại ngồi không đếm tiền, đợi người dâng tới miệng.
Như vậy...!chẳng khác nào một kẻ phế vật?".
" Thím ba, không ngờ thím coi rẻ con mình như thế? Thật là, bất hạnh cho Tiểu San nhà chúng ta!".
Cô vừa nói vừa cười, lời nói có vẻ bỡn cợt nhưng lại thâm thúy vô cùng.
Trần Tử Du bên cạnh suýt chút nữa đã cười thành tiếng, cô ta vờ ho để tiết chế tràn cười sắp sửa trào ra.
Đỗ Diêu Lan lửa giận bừng bừng, nhưng không dám lỗ mãn.
Ở đây đều toàn những tai to mặt lớn trêи thương trường, nếu bà ta manh động sợ rằng con gái bà ta sẽ bị liên lụy.
Ngay từ đầu nhìn thấy bọn Trần Tử Lăng, Đỗ Diêu Lan đã có ý định chọn một trong số họ làm con rể.
Đồng thời cũng muốn làm mất mặt cô trước bọn họ, nhưng xem ra ván cờ đã bị lật ngược.
Đỗ Diêu Lan quơ tay :" Ai nha, Tiểu Mặc sao con lại bẻ cong ý nói của thím như thế? Còn nói em con thành ra như vậy, thật là, Tiểu San sẽ buồn lắm đó! Thím dù sao cũng chỉ mong Tiểu San không phải cực khổ, sống nhàn nhã nên mới nói như thế.
Hơn nữa Trình gia chúng ta là danh môn vọng tộc, thì cần gì phải cong lưng ra đời kiếm ăn.
Như vậy, người khác nhìn vào lại nói Trình gia bạc đãi con cháu! Tiểu San chỉ mới là một cô bé, tay chân yếu đuối, người ngoài làm gì cũng nhẫn nhịn.
Nào phải như con, mạnh mẽ, hùng hổ bật lại người ta.
Con bé còn nhiều điều cần học hỏi!".
Lời này, trẻ lên ba nghe cũng hiểu.
Rõ ràng hàm ý chẳng tốt đẹp gì, không mắng xéo, thì cũng là nhục mạ cô.
Nước cờ rất hay!
Cố Tử vẫn không mảy may tức giận, thậm chí còn rất bình thản mà trả lời :" Con mạn phép hỏi thím một câu! Là con cháu Trình gia mà lại nhịn nhục đối với người ngoài thì...có xứng mang họ Trình không?".
Đỗ Diêu Lan cứng người, nhất thời bị lời nói của cô làm cho sững sờ.
Trình Liên San nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống cô, như một con dã thú sắp cấu xé con mồi.
Cố Tử thấy vậy, không nhịn được tiếp tục châm dầu vào lửa :" Cũng không đoán trước được rằng, có tên đàn ông nào dám lấy con thím hay không!".
Dứt lời, Trần Tử Du phải bụm miệng để cười không phát ra tiếng.
Diệp Vân Huyên mím chặt môi, gương mặt nhịn cười đến đỏ như quả cà chua.
Cả người hướng nội, ít quan tâm sự đời như Trình Tĩnh Yên còn phải cong môi.
Thế nên khỏi phải hỏi, biểu cảm của hai mẹ con Đỗ Diêu Lan khó coi đến mức nào.
Trình Sâm xấu hổ nói :" Xin lỗi anh hai, chị dâu, xin lỗi các vị đã phá mất bữa ăn của mọi người!".
Ông Trình ôn tồn :" Không sao, em không cần phải xin lỗi.
Người sai đâu phải là em!".
Trình Sâm thở dài:" Nhưng vợ con em lại sai, thân là cha là chồng không làm thế là chẳng phải phép!".
Ông Trình:" Được rồi, đừng nói nữa.
Chúng ta tạm gác lại chủ đề này nhé.
Mọi người tiếp tục dùng bữa!".
Bữa ăn kết thúc, cô, Trần Tử Du và Diệp Vân Huyên xung phong rửa bát đũa.
Còn lại mọi người ở bên ngoài phòng khách trò chuyện.
Nhà bếp chỉ còn lại ba người và tiếng nước chảy róc rách từ vòi nước, kèm theo âm thanh bát đĩa va vào nhau.
Trần Tử Du đeo bao tay rửa chiếc đĩa đầy bọt xà phòng, không ngẩng đầu hỏi cô :" Mặc này, đến giờ tôi vẫn không hiểu.
Tại sao khi ấy cô lại dám nhảy xuống biển thế? Tuy trước đó cô đã dặn tôi và Tiểu Huyên phải thường xuyên đến an ủi hai bác, nhưng vẫn không ngăn được khả năng họ nghĩ tiêu cực, rồi lại làm gì đó ảnh hưởng tới sức khỏe của họ.
Chẳng nhẽ cô không lo cho họ sao?"
Cô không trả lời ngay, như đang nhẩm lại câu hỏi của Trần Tử Du.
Khoảng ba phút sau cô mới lên tiếng :" Đương nhiên tôi lo chứ, nên ngoài việc nhờ hai người an ủi họ tôi còn có nhiều chuẩn bị khác!".
Diệp Vân Huyên và Trần Tử Du không hẹn mà cùng hỏi :" Chuẩn bị khác?".
Cố Tử :" Hai người còn nhớ chứ, tại mỗi nơi chúng ta luyện tập khi còn ở quân khu đều có camera!".
Diệp Vân Huyên :" Đúng thế, ngay cả lúc ở trêи núi vẫn có người cầm camera quay lại.
Hình như là giám sát quá trình huấn luyện của chúng ta!".
Cố Tử gật đầu, nói :" Chính nó, còn cả vài cái camera được lắp ở nơi tôi cùng Tử Du chơi nhảy bungee!".
Trần Tử Du ngờ nghệch :" Thì sao?".
Cố Tử :" Những bài huấn luyện ở quân khu, có thể nói là đang thử thách năng lực sinh tồn của con người.
Và trò nhảy bungee cũng là một bài kiểm tra sự gan dạ có trong bản chất của chúng ta.
Nếu tôi có thể dễ dàng vượt qua, thì chứng tỏ tôi có thừa khả năng ứng phó với những chuyện không hay xảy tới!
Những đoạn video ghi lại quá trình luyện tập tôi đều gửi cho ba mẹ, coi như để giảm bớt sự bất an trong họ, để họ biết rằng...tôi vẫn có thể sống!".
Trần Tử Du gật gù như đồng tình, nhưng thoáng chốc lại hỏi tiếp :" Chỉ nhiêu đó cũng đâu chắc hai bác sẽ ổn?".
Cố Tử nhếch môi :" Tất nhiên, hai người quên tôi còn một đồng bọn sao?".
Nhắc tới đồng bọn, Trần Tử Du như nhớ ra điều gì, nhảy dựng lên :" Ý cô là chị Tiểu Nhu à? Nhưng chị ấy làm gì chứ?".
Diệp Vân Huyên :" Không lẽ chị ấy là người đưa mấy đoạn video đó cho hai bác, còn là người động viên họ khi tớ và Tử Du không có ở đây?".
Well, nữ chính thông minh hơn rồi đấy!
Cô gật đầu, chứng tỏ lời Diệp Vân Huyên nói rất chính xác.
" Ngoài ra, cứ cách một tháng tôi sẽ gửi cho họ một tờ fax, nội dung đủ để họ biết tôi vẫn còn sống!".
Cô cởi tạp dề và bao tay ném sang một bên.
Trần Tử Du nhìn cô mà chậc lưỡi:" Mặc à, cô đúng là thâm sâu khó lường!".
Cô cười khẩy.
Thâm sâu khó lường? Danh này cô không dám nhận.
Trần Tử Du kéo Diệp Vân Huyên áp sát cô, lí nhí nói nhỏ :" Khi nào thì dẫn bọn tôi đi gặp đám đàn em của cô đây?".
Cô nhìn Trần Tử Du, rồi lại lia đến nữ chính.
Họ gần như đều rất mong chờ.
Cố Tử ngước lên trần nhà, nghĩ ngợi chốc lát liền nói :" Sáng mai!".
Diệp Vân Huyên :" Cậu nhớ đấy nhé!".
Trần Tử Du :" Giữ lời đấy, nếu không lão tử cắn chết cô!".
Bên ngoài phòng khách, ông bà Trình cùng vợ chồng Trình Sâm và Trình Nhật Tân ngồi trò chuyện.
Các nam chính không tiện làm phiền, đã ra bàn trà ngoài sân.
Cũng không biết Trình Liên San từ đâu nhảy vào ngồi chung với họ.
Còn Trình Tĩnh Yên, vẫn an ổn trêи xích đu đọc sách, như mọi thứ xung quanh đều là vô hình.
Hoàn thành xong công việc, ba người bọn cô bèn đi dạo sau vườn nhà.
Trình trạch có thể nói là rất lớn, dù đã chứa một căn biệt thự đồ sộ nhưng vẫn còn một khoảng sân dư sức chơi đùa.
Dùng để làm đường đua xe cũng không hẳn là nói quá.
Dọc đường đi đều dựng những trụ đèn cao để soi sáng lối đi, dưới chân được lát đá chồng lên thảm cỏ xanh mướt.
Trần Tử Du xỏ hai tay vào túi, dáng vẻ nghênh ngang đi song song với cô:"Mà này, cái con bé Trình Liên San đó xem ra cũng là em họ cô, nhưng sao tôi thấy nó chỉ muốn đối đầu với cô thế?".
Diệp Vân Huyên cũng lên tiếng :"Đúng đó, cả mẹ của em ấy hình như cũng không thích hai bác và cậu cho lắm!".
Cố Tử cười khẩy một tiếng :" Vốn dĩ họ chẳng ưa ai trong Trình gia cả, nói trắng ra là đang nhằm vào cái gia tài đồ sộ này!".
Trần Tử Du nheo mắt:" Sao khô khan vậy chứ?".
Cố Tử nhàn nhạt nói:" Còn một điều nữa là cả hai người họ đều đang để ý một trong số đám nam nhân kia.
Cũng có thể đó là anh cô!".
Trần Tử Du nhảy cẫng lên :" Cái gì chứ? Này, tôi chưa muốn có chị dâu đâu, huống hồ còn là một con nhóc láo xược thì ai mà chịu cho nổi? Không, không!".
Cô và Diệp Vân Huyên bật cười khúc khích.
Diệp Vân Huyên cong môi:" Tử Du à, chúc mừng nhé!".
Trần Tử Du nhăn nhó:" Chúc mừng cái gì, đây là sự bất hạnh đó!".
Nữ chính bụm miệng cười, mặc kệ đối phương đang vò đầu bứt tóc bên cạnh.
" Di Mặc!".
Là Tần Hi Vũ.
Hắn ta đang nhìn cô.
Trần Tử Du huých vai :" Anh ấy đang gọi cô kìa!".
Cô nhướng mày:" Thì?".
Trần Tử Du hỏi:" Đến đó chơi không?".
Cố Tử thẳng thừng trả lời:" Không!".
" Ài, cô đừng có nhàm chán như vậy chứ.
Đi thôi.
Tiểu Huyên, đi nào!".
Cô và nữ chính cứ thế bị kéo đi, tới nơi đã bị cô ta ấn xuống ghế.
Xui khiến thế nào cô lại ngồi cạnh Lâm Gia Hạo.
END..