Vĩ Điền, Dực Minh, Tiểu Linh và những người khác đều đã được cô sắp xếp công việc ổn thỏa.
Dực Minh sẽ làm một đầu bếp trong nhà hàng dưới trướng Trình thị.
Tiểu Nhu trở thành một nhân viên spa, còn Vĩ Điền quản lý một quán net nhỏ.
Tuy con đường từ nhà đến trung tâm thành phố khá xa.
Nhưng chỉ cần có việc làm là được, cô cũng không thể tìm cho họ một nơi ở mới.
Suy cho cùng, tiền bạc của cô hiện tại đều là của Trình gia.
Xế chiều, cô rời khỏi biệt thự lái xe trở về trung tâm thành phố.
Đến Trình gia thì đã tám giờ tối.
Thấp thoáng, đã gần đến kì thi tốt nghiệp.
Các sĩ tử bận rộn, thức trắng đêm ôn bài vở.
Tuy vậy, vẫn không thể ngăn nổi sự mê mẩn "Mặc ca" trong lòng họ.
Cố Tử mang theo vẻ tiều tụy vào lớp, đêm qua cô phải dựng thẳng lưng xem lại những bài học mà thời gian qua cô đã bỏ lỡ.
Dù cho chỉ số IQ có cao đi chăng nữa, cô cũng đã hơn hai mươi chín tuổi, loại kiến thức cấp ba thế này cô sao có thể nhớ toàn bộ.
Vừa đến chỗ ngồi, Cố Tử đã gục xuống, nằm dài trêи bàn.
Tên nhóc phía trước nhìn thấy thần tượng giá lâm, liền xoay xuống nhí nhố :" Mặc Mặc, cậu biết tin gì chưa? Mấy hôm nay có vài người từ máy chủ khác tới máy chủ của chúng ta, mục đích của họ là tìm người đứng đầu bảng xếp hạng các cao thủ võ lâm để thách đấu.
Mặc Mặc cậu có ý định dập bọn họ không?".
Đợi một hồi lâu, vẫn không thấy đối phương trả lời Giang Tự liền đưa tay chọt vào vai cô :"Mặc Mặc...cậu có nghe tôi nói không?".
Cố Tử nhíu mày, ngẩng đầu lên bực dọc lên tiếng :" Khi nào bắt đầu PK thì báo tôi, bây giờ làm ơn hãy để tôi ngủ!".
Nghe thế, Giang Tự ngay lập tức ngậm mồm, thận trọng rón rén quay về chỗ ngồi.
Vừa đặt ʍôиɠ xuống, một ánh mắt sắc lạnh bắn về phía cậu ta.
Giang Tự rụt cổ quay ra sau thì đập vào mắt cậu ta là cái nhìn vô cùng không thiện cảm của Tạ Thần.
Dù không biết có chuyện gì, nhưng bỗng nhiên nhìn cậu ta như vậy, hết tám mươi chín phần trăm là tên thần kinh!
Giang Tự không ngần ngại trừng mắt, giơ nắm đấm cho Tạ Thần.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, Cố Tử ngủ một mạch đến khi tan học.
Cô ngáp dài một cái, đeo cặp sách cùng Diệp Vân Huyên rời khỏi lớp.
Được một lúc Trần Tử Du cũng nhanh chóng bay tới.
" Tử Du, tớ nghe nói cô Lưu chủ nhiệm lớp cậu xin nghỉ phép dài hạn à?".
Diệp Vân Huyên hỏi.
Trần Tử Du gật đầu :" Đúng vậy, cô ấy đang mang thai, gia đình chồng buộc cô ấy ở nhà dưỡng thai nên đã xin nghỉ!".
Diệp Vân Huyên tấm tắc:" Công nhận gia đình chồng cô Lưu thương cô ấy thật đấy!".
Trần Tử Du "xùy" một tiếng:" Thương yêu cái nổi gì, bà mẹ chồng của cô Lưu chỉ lo cho đứa con trong bụng cô ấy thôi, nếu như trong lúc sinh cô Lưu có xảy ra chuyện gì bà ta cũng chả quan tâm.
Đối với bà ta, có người nối dõi mới quan trọng, không có đứa con dâu này thì cũng có đứa khác!".
Diệp Vân Huyên trợn mắt:" Sao lại có loại mẹ chồng như vậy?".
Trần Tử Du cười khẩy :" Như vậy còn chưa là gì cả! Sau này rồi cậu sẽ gặp nhiều loại người còn hơn cả thế!".
Diệp Vân Huyên gãi đầu :" Có lẽ sau này tớ sẽ suy nghĩ lại về việc làm người già đơn thân!".
Trần Tử Du khoác vai cô ta, bày ra vẻ mặt gian tà :" Cần gì phải như vậy, cậu có muốn lấy một người chồng tốt mà ba mẹ chồng lại yêu thương con dâu không?".
Không đợi đối phương lên tiếng Trần Tử Du tự đắc :" Muốn được như vậy, chúng ta phải giành được trái tim của Trình đại gia đây.
Như thế chúng ta vừa được làm một Trình phu nhân cao quý, vừa được ba mẹ chồng yêu thương, còn có chồng yêu cưng chiều!".
Diệp Vân Huyên chớp chớp mắt :" Phải nhỉ?".
Cố Tử thở dài, cốc nhẹ vào đầu hai nữ nhân có ý nghĩ không tốt đẹp kia :" Sắp thi tốt nghiệp tới nơi rồi, hai người làm ơn đừng nghĩ tới những chuyện không đâu như thế giúp tôi.
Hãy quan tâm tới học tập đi!".
Trần Tử Du bĩu môi :" Quan tâm làm gì chứ? Dù cho tôi và Tiểu Huyên có thi đậu đại học thì cô cũng đã vui vẻ ở nước ngoài rồi!".
Nữ chính ủ rũ :" Đúng thế, cậu nói xem chúng tớ sao có thể chuyên tâm học hành được khi biết sau này cậu sẽ không ở lại cơ chứ?".
Cố Tử rơi vào trầm mặc, cô cảm thấy hơi chạnh lòng.
Ai bảo cô ra quyết định trước khi quen biết hai người này.
Nhưng cô lại không muốn thay đổi chính kiến!
Thôi thì tạm thời xa họ một thời gian vậy...
Cô cười nhẹ, nói :" Tôi đi chỉ có tám năm, sẽ trở về chứ không định cư.
Với lại tôi tới đó là để học hỏi, sau đó trợ giúp ba tôi quản lí Trình thị, khiến tập đoàn ngày càng trở nên phát triển.
Như thế, hai người cũng có thể hưởng sái hào quang của tôi không phải sao?".
Nghe thế Trần Tử Du liền huýt vai cô :" Không ngờ cô cũng biết đùa giỡn, xem ra cô đã tiếp thu được kha khá khi làm huynh đệ với bản vương đây!".
Diệp Vân Huyên dẩu môi:" Nhưng mà, còn chưa biết ai dùng ké hào quang với ai đâu nhé!".
Cả ba bật cười, vui vẻ rảo bước rời khỏi trường.
Nhưng có lẽ cảnh tượng này, rất lâu sẽ trở thành dĩ vãng...!
Chín giờ tối, Cố Tử ngồi trêи sofa chăm chú nhìn màn hình điện thoại, từng ngón tay thuần thục thực hiện thao tác một cách nhanh nhẹn.
Nhân vật trong game uyển chuyển cử động, mỗi chiêu thức đều mang tính sát thương vô cùng cao, khiến đối thủ không tài nào đỡ nổi.
Chẳng quá mười phút, màn hình điện thoại đã hiện lên một chữ "Win" màu vàng lấp lánh to đùng.
Cô thở nhẹ một hơi.
Cuối cùng cũng xong, đã là đối thủ thứ sáu rồi, mắt cô thật sự đã rất mỏi.
Lúc vừa về đến nhà cô đã phải thủ trấn ở đấu trường PK với Giang Tự.
Nói trắng ra là xua đuổi đám "thích khách" từ máy chủ khác tới.
Cô không nhanh không chậm ném điện thoại sang một bên, đi tới tủ quần áo vơ tạm một bộ đồ vào nhà tắm.
Nước ấm từ vòi sen xả xuống, cảm giác như lần nữa được sinh ra.
Bước ra khỏi nhà tắm, Cố Tử dùng khăn lau mái tóc ướt sũng.
Bất chợt, chuông điện thoại reo lên thúc giục cô nhanh chóng đến bắt máy.
Là số máy lạ! Cố Tử không chần chừ liền ấn nhận.
Đầu dây bên kia không nói một lời nào, cơ hồ chỉ nghe thấy tiếng gió và âm thanh của xe cộ.
Cô nhíu mày, thận trọng lên tiếng:" Ai đấy?".
Đợi một lúc lâu, mới có một giọng nói phát ra :" Cho hỏi cô có phải...Trình Di Mặc không?".
Đó là giọng nói của một cô gái, trầm khàn, nặng nề nhưng vẫn có chút ngọt ngào, thỉnh thoảng lại có tiếng sụt sịt, hình như cô ấy đang khóc.
Cố Tử e dè :" Là tôi.
Cô là ai?".
Cô gái không trả lời câu hỏi của cô, thút thít nói :" Cô có thể gặp tôi một chút không?"
Cố Tử trầm ngâm :" Tôi không biết cô là ai thì sao phải tới gặp cô?".
Đầu dây bên kia im lặng một chút, không lâu liền lên tiếng :"Tôi tên Hà Diệu, tôi sẽ đợi cô ở công viên gần quảng trường thành phố!".
Nói rồi Hà Diệu lập tức tắt máy như không muốn cô từ chối cuộc hẹn.
Cố Tử cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, bỏ điện thoại vào túi quần short, vơ lấy cái áo khoác móc trêи cây treo áo mũ, mở cửa rời khỏi phòng.
Ngồi trêи ghế lái, tay điều khiển vô lăng nhưng Cố Tử lại đặt tâm trí vào một chuyện khác.
Cô biết Hà Diệu!
Trong nguyên tác Hà Diệu cũng có vai trò như Trình Di Mặc, là một nữ phụ làm nền cho nữ chính.
Nhưng chỉ khác một điều, cô ấy có kết cục tốt đẹp hơn cô.
Hà Diệu là con gái của cấp dưới ba Lâm Gia Hạo, cô ấy học cùng trường với hắn ta và tất nhiên cũng giống như bao người khác Hà Diệu thích Lâm Gia Hạo.
Nhưng vì có sự xuất hiện của nữ chính, đoạn tình cảm này sớm đi vào ngỏ cụt, Hà Diệu chuyển ra nước ngoài sinh sống một mình, ôm tổn thương mà sống hết quãng đời còn lại!
Mặc dù cốt truyện đã bị thay đổi khi cô xuất hiện, nhưng cô biết tình yêu của Hà Diệu vẫn như thế.
Cô dừng xe trước công viên, mở cửa đi xuống.
Về đêm, khí lạnh dày đặc nhưng cô lại mặc mỗi cái áo phông mỏng và quần short.
Giờ đã gần khuya, công viên vắng vẻ hẳn nhưng xa xa lại có một nữ nhân lặng lẽ ngồi trêи chiếc ghế đá lạnh lẽo.
Cố Tử từng bước chậm rãi đi về phía cô ấy, càng tới gần cô càng nghe rõ âm thanh thút thít yếu ớt.
Cô cất tiếng gọi :" Hà Diệu!" .
Hà Diệu lập tức ngẩng đầu, dung nhan xinh đẹp, thuần khiết hòa quyện cùng nỗi buồn sâu thẳm.
Đôi mắt đỏ hoe vẫn còn ngấn nước, cánh môi anh đào nhợt nhạt vì cái lạnh buổi đêm.
Hà Diệu đứng dậy, ánh mắt hoang mang nhìn cô, cuối cùng lại cười khổ nói :" Chẳng trách anh Hạo lại thích cô như thế!".
Cố Tử chẳng nói gì, chỉ im lặng nhìn nữ nhân trước mặt.
Hà Diệu mặc một chiếc váy liền tay ngắn màu xanh lam mỏng manh, kể cả áo khoác bên ngoài cũng chả có.
Trông hiện trạng của cô ấy lúc này, có lẽ đã ngồi ở đây hơn hai giờ đồng hồ.
Cô cởi áo khoác của mình ra, đưa tới trước mặt Hà Diệu:" Cô mặc vào đi rồi chúng ta ngồi xuống nói chuyện!".
Tuy hiện tại, Cố Tử đơn giản chỉ một áo phông, một quần short, áo khoác ngoài cũng là vải nỉ thường không phải áo lông ấm áp gì.
Nhưng ít nhất, cô có thể chịu được sự khắc nghiệt này còn nữ nhân mỏng manh như Hà Diệu gắng gượng được tới bây giờ đã là rất đáng khen.
Hà Diệu không đoán được hành động của cô, vẻ mặt bất ngờ mà đờ người ở đấy.
Cố Tử lại chẳng đủ kiên nhẫn, tức khắc vòng tay qua khoác áo lên vai Hà Diệu, xong liền ngồi xuống ghế đá:" Cô muốn nói gì với tôi?" .
Hà Diệu ngơ ngác, có chút ngập ngừng ngồi xuống cạnh cô.
Hai người không nhìn nhau, chỉ lẳng lặng vô định về một hướng.
Hà Diệu dùng giọng nói khàn đặc của mình, lên tiếng :" Trước hết, cô hãy nghe tôi kể một câu chuyện."
" Rất lâu về trước, có một cô bé rất thích ăn kẹo bông.
Vào ngày nọ, cô bé ấy cùng mẹ đi dạo trong công viên, vừa đi vừa ngắm nghía cây kẹo bông màu hồng trêи tay.
Định bụng, về đến nhà cô sẽ từ từ nhâm nhi cây kẹo bông ngon ngọt ấy.
Và rồi mẹ cô bé bận nghe điện thoại, bà dặn dò cô bé đứng ở đấy chờ bà.
Cô bé nghe lời, ngoan ngoãn đợi mẹ.
Bất chợt từ đầu ra một đám nhóc con, vẻ mặt lưu manh đứng trước cô bé ấy.
Một tên trong số đó giật lấy cây kẹo bông trêи tay cô, còn xô cô ngã.
"
" Cô bé đã khóc rất to, những tưởng đám nhóc đó sẽ hối hận mà trả lại kẹo bông cho cô.
Nào ngờ, đám nhóc còn cười cợt, tiếp tục trêu chọc cô bé.
Cô bé ấy khóc càng lợi hại hơn, ngoài rơi nước mắt cô chẳng thể làm được gì cả.
Trong khi đang ấm ức ôm mặt khóc, cô bé nghe được tiếng la hét inh ỏi bên tai.
Ngẩng mặt lên thì thấy đám nhóc nằm lăn lóc dưới đất, cây kẹo bông lại yên vị trêи tay của một cậu bé tuấn tú.
Cậu bé ấy tươi cười đưa kẹo bông cho cô, còn đỡ cô bé dậy.
Xong xuôi mọi việc cậu bé liền chạy đi, biến mất khỏi tầm mắt cô bé.
Tuy vậy, ngay từ lúc ấy cô bé đã tự nhủ với lòng sau này lớn lên, cô sẽ lấy cậu bé ấy làm chồng!".
" Bảy năm sau, cô bé ấy đã may mắn gặp lại cậu nhóc ngày xưa.
Cậu ấy vẫn đẹp trai vẫn mạnh mẽ như thế, nhưng chỉ khác một điều cậu ấy đã có bạn gái.
Cô bé biết chuyện đã rất đau khổ, cô luôn cho rằng sự chờ đợi của cô sẽ có ngày được đền đáp, nào ngờ cái cô nhận lại chính là tổn thương.
Nhưng cô vẫn kiên nhẫn đợi, cô vẫn cứng đầu đợi ngày cậu ấy cảm nhận được tình cảm của cô.
Cô cứ đợi như thế, đến ngày cậu ấy và người bạn gái kia chia tay, cô đã vui mừng khôn xiết.
Cô tin rằng, ông Trời đã cho cô cơ hội, cơ hội để được ở bên cậu ấy!"
" Vậy mà, niềm tin lần nữa bị dập tắt, hóa ra cô chỉ là trò đùa của ông Trời.
Người cô yêu lại yêu một người khác, thậm chí còn sẵn sàng hành hạ bản thân, biến bản thân quỷ không ra quỷ, ma không ra ma.
Yêu đến mù quáng, dù bị từ chối vẫn một lòng một dạ trao tâm cho người đó.
Thế nhưng tại sao? Cô cũng một lòng một dạ yêu cậu ấy mà cậu ấy lại chẳng hề để ý cơ chứ? Chẳng lẽ tình cảm bao năm của cô lại không bằng một câu bằng lòng của người đó hay sao?".
Hà Diệu càng nói càng nức nở, giọt nước mắt lăn dài trêи đôi má tái nhợt.
Cố Tử im lặng lắng nghe, sớm đã đoán được.
""Cô bé"" kia chính là Hà Diệu, ""cậu bé"" và ""người khác"" trong lời cô ấy là Cố Tử cô và Lâm Gia Hạo!
END..