Kì thi tốt nghiệp cao trung trải qua trong chớp nhoáng, các sĩ tử như đã vứt được tảng đá đè nặng trêи lưng.
Sắp sửa bước chân vào ngưỡng cửa đại học, tuy có vui vẻ nhưng lại buồn nhiều hơn.
Trong suốt ba năm cao trung, họ đã có những người bạn cùng chơi đùa, cùng nghịch ngợm, cùng chọc phá giáo viên, cùng dùng phao trong giờ kiểm tra, cùng bao che nhau, cùng chịu phạt, cùng theo đuổi một ai đó, cùng ghét một ai đó...!.Khó khăn lắm mới được làm cùng nhau, thế nhưng ba năm quá ngắn ngủi.
Cứ ngỡ vừa hôm qua mới là một tên "lính mới" của trường Tây Dương, vụt một cái đã phải "chuyển công tác" sang đại học rồi.
Trong buổi lễ tốt nghiệp, cũng là dịp để người ta nói ra tấm chân tình của mình.
Tuy có hơi trễ, nhưng cũng không phải sẽ không thể bắt đầu.
Coi như đây là một thử thách - khoảng cách, để họ biết trân trọng đối phương.
Biết thế nào là tình yêu vĩnh cửu.
Nhưng đó chỉ là trường hợp thành công, còn nếu thất bại cũng có thể lấy nó làm động lực để phấn đấu.
Hoặc lý do để kết thúc loại tình ái đơn phương này.
Vào ngày hôm đó, Cố Tử đã được bảy nam sinh tỏ tình.
Sự chân thành từ họ cô dễ dàng thấy được.
Vậy nên, thay vì từ chối thẳng thắn, cô chọn cách không làm tổn thương họ.
Đơn giản nhưng đủ để họ hiểu: giữa cô và họ là hoàn toàn không thể.
Thủ tục sang Mỹ sớm đã được hoàn thành, cô cũng muốn đi càng sớm càng tốt.
Nên sau khi bữa tiệc tạm biệt của lớp diễn ra, sang hôm sau cô liền khởi hành.
"Mặc à, bản vương sẽ nhớ cô nhiều lắm!".
Một bên Trần Tử Du mếu máo nhìn cô.
Một bên Diệp Vân Huyên lặng lẽ nén nước mắt.
Còn ông bà Trình lại cứ căn dặn cô đủ điều.
Cố Tử bất lực :" Được rồi, con đi du học chứ không phải ra chiến trường mà mọi người lo lắng như thế!".
Bà Trình giận dỗi vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô:" Sao mà không lo lắng cho được? Ba mẹ chỉ có mỗi mình con, con có chuyện gì thì hỏi ba mẹ sống sao đây?".
Trần Tử Du gật gù:" Đúng vậy, cô gặp bất trắc gì thì tôi và Tiểu Huyên sẽ hưởng sái hào quang của ai?".
Nghe thế cô chỉ biết thở dài.
Ông Trình hiền từ bước đến vỗ vai cô:" Con gái, sang bên đó phải cố gắng học tập nhé! Tuy lối sống bên đấy khác với nước ta nhưng môi trường học tập rất tốt, ba tin con sẽ sớm thích nghi.
Nếu như cảm thấy không thể chịu đựng nổi, thì cứ trở về.
Việc quản lý Trình thị ba sẽ dạy con!".
"Con biết rồi!".
Diệp Vân Huyên mỉm cười dặn dò :" Cậu nhớ phải tự chăm sóc cho bản thân thật tốt đấy! Đừng chỉ lo cắm đầu vào học mà quên bảo vệ sức khoẻ của mình.
Tớ và Tử Du ở đây đợi cậu!".
Cố Tử nhẹ nhàng gật đầu.
Tiếp nhận thêm vài lời căn dặn, cô nhanh chóng từ biệt họ, gấp rút lên máy bay.
Vài phút sau, chiếc máy bay chậm rãi chạy trêи đường băng rồi cất cánh bay lên bầu trời xanh thẳm.
Tám năm sau.
Trêи con đường đầy ắp xe cộ, chiếc Audi màu đỏ chói mắt chạy vùn vụt, nhanh nhẹn tránh né những "chướng ngại vật di động" kia.
Bên trong xe thì vang vang tiếng nhạc, nữ nhân vừa cầm lái vừa lắc lư theo giai điệu.
Chẳng mấy chốc, đã dừng trước sân bay.
Nữ nhân với mái tóc ngắn búp bê, đeo kính râm, một thân áo sweater xám và quần bò ống rộng chậm rãi bước xuống xe.
Trần Tử Du loay hoay tìm thân ảnh quen thuộc.
Nhìn chung quanh một hồi lâu cuối cùng tầm nhìn rơi trêи một nữ nhân mặc áo trễ vai trắng, mái tóc xoăn đen dài ngang lưng, nét mặt hờ hững, thờ ơ y như ngày nào.
Trần Tử Du phấn khích hét lớn :" Mặc bảo bối!".
Cô ta phóng người chạy một mạch về phía Cố Tử, mặc kệ hình tượng gì gì đó, xông vào người cô.
Cứ tưởng cô ta sẽ nhào vào lòng, ôm cô một cái thật chặt, nào ngờ lại vung một nắm đấm vào mặt cô.
Cố Tử kịp thời tránh né, bắt lấy nắm đấm ấy, chân đá vali sang hướng khác.
Một tay bị kiềm chế, Trần Tử Du liền dùng đòn đá định tấn công vào eo cô, nhưng tựa hồ bị Cố Tử đoán được, cô liền thả cô ta ra, nhanh chóng ngồi xuống né đòn đá ấy, đồng thời gạt chân Trần Tử Du khiến cô ta ngã bẹp dưới sàn.
Thế là tại sân bay, hai cô gái: tôi một đòn, cô một đòn thu hút đông đảo sự chú ý của vô số người.
Đến khi Trần Tử Du ngã xuống lần thứ tư, thì trận đấu giữa cả hai mới kết thúc.
" A, tôi vẫn không thể thắng cô! ".
Trần Tử Du ngồi dậy than thở.
Cố Tử một mực lạnh mặt, không để tâm tới lời than vãn ấy :" Tôi còn chưa hỏi tội cô, tám năm gặp lại thế mà chào đón tôi trở về bằng cách này!".
Trần Tử Du thay đổi vẻ mặt, cười tươi nịnh hót bay tới ôm cánh tay cô, nũng nịu nói :" Tôi chỉ là cảm thấy cách chào đón bình thường không hợp với cô, mặt khác tôi cũng muốn thử nghiệm xem võ nghệ của cô có bị bào mòn hay không nên mới làm thế.
Suy cho cùng cô cũng thắng tôi mà, đúng không?".
Sắc bén ném cho Trần Tử Du một cái liếc mắt, cô thở dài nói :"Bỏ đi, Diệp Vân Huyên đâu?".
"Lên xe rồi nói!".
Trần Tử Du nháy mắt.
Không gian bên trong xe khá thoải mái, thích hợp để đánh một giấc thật đã sau chuyến bay dài.
Trần Tử Du khởi động xe, rời khỏi sân bay :"Tiểu Huyên có ca phẫu thuật nên không thể cùng tôi tới đón cô, nên bây giờ chúng ta sẽ đến bệnh viện đợi cậu ấy! "
Cô nhíu mày :" Diệp Vân Huyên trở thành bác sĩ?".
"Đúng thế, cậu ấy làm ở Bạch Ái dưới trướng nhà cô, khoa nội thần kinh thì phải!".
Cố Tử rơi vào trầm mặc, theo trí nhớ siêu năng của cô thì trong nguyên tác, thời điểm này nữ chính là trợ lý bên cạnh Tần Hi Vũ.
Nhưng tình tiết sớm bị thay đổi đến không còn cứu vãn được nữa, nên dù Diệp Vân Huyên có làm chủ tịch nước thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Tuy vậy, hình tượng thiên thần áo trắng cũng hợp với nữ chính ấy chứ!
" Còn cô, bây giờ làm gì? ".
Trần Tử Du hất tóc ra sau, đắc ý nhìn cô :" Tôi bây giờ là một tiểu hoa đán nổi tiếng khắp cả nước, nói cho cô biết bộ phim gần đây của tôi đã nhận giải Phim xuất sắc nhất, Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và Nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong lễ trao giải Kim Kê năm nay.
Cũng chính vì quá nhiều người biết đến, nên tôi phải ăn mặc thành như thế để tới đón cô.
Nếu không, cả cô và tôi hôm nay đừng hòng đi khỏi sân bay!".
Hoá ra con nhóc này lại là một diễn viên.
Cô thật không nghĩ tới!
Cố Tử nhướng mày :"Tại sao lại làm một diễn viên?".
"Còn không phải trước kia tôi giúp cô diễn kịch trước mặt mọi người quá nhiều sao? Vừa hay tôi cũng chả biết tương lai bản thân sẽ làm gì, nên học diễn xuất, tốt nghiệp liền đầu quân cho công ty giải trí trực thuộc Trần thị.
Ai ngờ tôi rất có thiên phú trong lĩnh vực này, nên chẳng bao lâu đã nổi tiếng!".
Trần Tử Du tự đắc nói.
Nghe vậy, cô lên tiếng trêu chọc :"Chứ không phải cô muốn nhiều người chú ý à?"
Trần Tử Du gật gật:" Đó cũng là một phần lý do!".
Cô lắc đầu cười khổ, dời tầm mắt ngắm nhìn khung cảnh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm của thành phố qua cửa xe.
Tám năm rồi, nói ngắn cũng không ngắn, dài cũng không dài.
Đủ để con người ta thay đổi, đủ để mọi thứ thay đổi.
" Phải rồi, Mặc...!" .Trần Tử Du lên tiếng, giọng điệu có hơi ngập ngừng.
Cô không quay đầu hỏi :"Có chuyện gì?".
Trần Tử Du hít một hơi sâu, thở mạnh như lấy can đảm trả lời :"Anh tôi và đám nam nhân kia phát hiện bọn Vĩ Điền rồi!".
"Ừ!".
Cô không chút kinh ngạc nói.
Trần Tử Du cả kinh:"Ừ? Cô...cô không tức giận à?".
Cô thản nhiên:"Có gì phải tức giận, chuyện bọn Vĩ Điền sớm muộn gì họ cũng sẽ biết.
Tôi từ trước đã đoán ra!".
Trần Tử Du thở phào nhẹ nhõm:"A, vậy mà tôi còn lo cô sẽ giận dữ rồi tẩn cho tôi một trận.
Xem ra tôi lo quá nhiều rồi!".
Cố Tử nhắm mắt, ngả ra sau ghế :" Đều lớn cả rồi, thay vì dùng nắm đấm tốt nhất nên dùng não!".
Trần Tử Du nghe vậy liền bĩu môi :" Tôi thấy cô chả lúc nào không dùng não cả!".
Khoé môi khẽ nhếch lên, tạo một độ cong nhàn nhạt.
Một lúc lâu sau, cô lên tiếng hỏi :"Họ bây giờ thế nào?".
Trần Tử Du nói:" Tiểu Linh là trợ lý kiêm thợ trang điểm và stylist của tôi, còn Dực Minh trở thành một quản lý nghệ sĩ tài năng, những minh tinh sáng giá hiện nay đều do một tay anh ta tạo nên.
Vĩ Điền vẫn làm ông chủ của quán net, nhưng quản hơn mười chi nhánh! " .
Xem ra khi cô không có ở đây, con nhóc này đã làm rất tốt.
" Nhưng mà này...".
Trần Tử Du e dè
Cô vẫn yên ổn nhắm mắt dưỡng thần :"Nói?".
Trần Tử Du quay đầu nhìn cô :"Có phải ở đó cô có bạn trai rồi không?".
Câu hỏi như thế khiến Cố Tử không thể không chú ý, cô lập tức mở mắt, đặt tầm ngắm về phía Trần Tử Du.
Nét mặt của cô tràn ngập sự nghi hoặc khó hiểu.
"Tôi hỏi như thế đều là có lý do, cô xem cô bây giờ cực kỳ nữ tính, tóc dài, ăn mặc thời trang, còn mang giày cao gót nữa chứ.
Biết trau chuốt bản thân thì không phải có bạn trai thì là gì?".
Nhận thấy ánh nhìn của cô, Trần Tử Du lập tức đưa ra lập luận của mình.
Cô dùng tay chống đầu, nhíu mày chất vấn :"Cô có thấy vị tổng tài nào đi gặp đối tác với bộ đồ thể thao trêи người không?".
Dù cho cô không thích bị ràng buộc, nhưng quy tắc làm việc cô không muốn phá vỡ.
Ít nhất cũng phải có quy củ.
" Không, nhưng cũng chẳng vì thế cô liền biến thành con gái! ".
Trần Tử Du nằng nặc.
Cố Tử bất lực :" Tôi vốn dĩ là con gái, chỉ là khoảng thời gian qua muốn thay đổi một chút!".
Sống lại một đời bình yên, cô muốn làm những điều mình hằng mơ ước.
Những điều không thể thực hiện khi tay đã vấy máu của người khác, khi bản thân đã bị ràng buộc bởi sự giết chóc.
Thoát khỏi cái bóng của một con robot được lập trình sẵn để giết người.
Xe dừng trước bệnh viện Bạch Ái, cô và Trần Tử Du bước xuống, đi vào khuôn viên bệnh viện.
Bạch Ái được thành lập đã hơn năm mươi năm.
Uy tín cũng như danh tiếng đều cực kỳ tốt, có thể nói đây là một bệnh viện tốt nhất cả nước.
Nơi đây tập hợp vô số bác sĩ tài giỏi, kể cả thực tập sinh đều là những người tốt nghiệp nghành y loại xuất sắc tại đại học A.
Bệnh nhân ở đây, đều được tận hưởng sự chăm sóc đặc biệt và quá trình trị liệu tận tình của đội ngũ bác sĩ cũng như y tá.
Vào các dịp quan trọng, cấp bách như khi có mùa dịch bệnh, Bạch Ái sẽ chữa trị miễn phí cho các bệnh nhân nhiễm bệnh.
Kể cả vào ngày kỉ niệm thành lập bệnh viện.
Chính vì thế, người dân đều đặt niềm tin trọn vẹn vào Bạch Ái, đó cũng chính là động lực để các y bác sĩ nổ lực cho sự nghiệp cứu người của mình.
Trong khuôn viên rộng lớn, các bệnh nhân khoác trêи người bộ y phục màu xanh dương đặc trưng của bệnh viện, thong thả đi dạo xung quanh.
" Di Mặc!! ".
Diệp Vân Huyên hớn hở chạy đến, gương mặt xinh đẹp mang theo nét cười dịu dàng.
Cô ta một thân áo blouse trắng, quần ống rộng phối cùng áo cổ lọ, đôi chân thon dài trắng nõn mang đôi giày cao gót đen bóng.
Hương vị phụ nữ trưởng thành lan toả khắp nơi.
Diệp Vân Huyên lao tới như một cơn gió, nhào vào lòng cô hai cánh tay vòng qua cổ cô siết thật chặt.
Cố Tử nhẹ nhàng ôm đáp trả, chậm rãi vỗ lưng Diệp Vân Huyên.
Quả thật mọi thứ đã thay đổi rồi, dáng vẻ nữ sinh da mặt mỏng, dễ ngượng ngùng.
Hễ đối diện cô là lắp ba lắp bắp không nói nên lời, động chạm một tí liền đỏ mặt.
Tựa như con gái mới lớn lần đầu biết yêu.
Lúc này, lại có thể tự nhiên ôm cô như vậy.
Xem ra cô ta trưởng thành hơn rồi.
" Tớ nhớ cậu chết mất! ".
Diệp Vân Huyên nũng nịu.
Cố Tử cười nhẹ :" Tôi về rồi, sau này cậu lúc nào cũng có thể nhìn thấy tôi!".
Diệp Vân Huyên nhoẻn miệng gật gù :" Ừm! ".
Ôm một lúc, cả hai tách ra.
Lúc này cô mới có dịp nhìn kỹ Diệp Vân Huyên.
Đường nét khuôn mặt trở nên thanh tú, dịu dàng và có phần sắc sảo.
Nhưng duy chỉ có chiều cao của cô ta vẫn vậy.
Thấp hơn cô một cái đầu.
Trần Tử Du im lặng từ nãy tới giờ mới lên tiếng :" Được rồi, cắt tại đây nhé.
Tiểu Huyên cậu tan làm chưa? ".
" Rồi, may mà hôm qua tớ đổi ca với đồng nghiệp nên hôm nay không cần trực! ".
Diệp Vân Huyên gật đầu.
Trần Tử Du bước tới khoác vai cô ta :"Vậy bây giờ chúng ta tới nhà Mặc đại gia nào! " .
Diệp Vân Huyên giơ tay lên ra dấu "OK".
" Đi thôi! ".
Cô lắc đầu cười khổ, vừa định xoay người đi thì một thân ảnh quen thuộc lọt vào tầm nhìn.
Là Trình Tĩnh Yên!
END..