Buổi triển lãm được tổ chức vào lúc sáu giờ chiều, tại trung tâm thành phố.
Nghe nói, nơi đây sẽ trưng bày những bức tranh của hoạ sĩ nổi tiếng từ bốn năm trở lại đây Đường Lã.
Với phong cách nghệ thuật độc đáo, ông ta đã được nhiều người biết tới.
Con đường nhuộm đầy máu đỏ là tác phẩm giúp Đường Lã có ngày hôm nay.
Bức tranh đã nhận được vô số lời khen ngợi, trong số đó có các hoạ sĩ nổi tiếng tại nước ngoài.
Cố Tử cùng Diệp Vân Huyên và Trần Tử Du bước vào một toà nhà cao tầng, theo lời của Dực Minh thì buổi triển lãm tổ chức ở tầng mười hai.
Vào trong thang máy, có khá nhiều phóng viên.
May mà trước khi đến đây, Trần Tử Du đã được Tiểu Linh hoá trang nên không ai có thể nhận ra.
Nhưng cũng vì lý do này, nên ý định để cô chứng kiến cảnh tượng được người người vây quanh của Trần Tử Du đã tan thành mây khói.
Suy cho cùng, việc Trần Tử Du nhận vai diễn này hiện vẫn chưa được tiết lộ, nếu lúc này để người khác phát hiện, sẽ xảy ra chuyện không hay.
Tuy mọi người có thể suy nghĩ theo chiều hướng tích cực như Trần Tử Du thích mỹ thuật nên muốn ghé xem triễn lãm.
Nhưng mấy năm trước, cô ta đã đăng một bài viết lên trang cá nhân, giải đáp thắc mắc của một bạn fan rằng cô ta không hề thích mỹ thuật cũng như không hề có hứng thú về lĩnh vực này nên chỉ còn cách bí mật tìm hiểu, cẩn thận che giấu mọi hành động trước khi đoàn phim công bố dàn cast chính thức.
Dẫu có chút không tình nguyện nhưng Trần Tử Du vẫn đành ngậm đắng nuốt cay mà làm theo lời Dực Minh.
Dù sao y cũng là quản lý của cô ta, Trần Tử Lăng cũng đã phó thác cô ta cho y.
Thang máy nhanh chóng dừng lại, bọn cô tiêu sái bước ra, đi tới phòng triển lãm.
Những người đến đây, đều thuộc giới thượng lưu và các phóng viên săn tin, có thể cũng có vài người nổi tiếng tới.
Tuy nhiên, việc Trần Tử Du xuất hiện tại buổi triển lãm đã được giữ bí mật nên không ai biết.
Triển lãm được tổ chức trong một căn phòng rộng lớn, thiết kế theo phong cách phương Tây.
Nơi đây trưng bày hơn hai mươi bức tranh, đó đều là những tuyệt tác của Đường Lã.
Khi bọn cô bước vào thì đã trông thấy ông ta cùng vài người khác đang đứng trước bức Con đường nhuộm đầy máu đỏ.
Nhìn thoáng qua cũng thừa sức nhận ra, những người đó đều có địa vị trong xã hội.
Diệp Vân Huyên chớp chớp mắt:" Không hổ là hoạ sĩ nổi tiếng, những bức tranh này đều mang tính nghệ thuật rất cao! ".
Nghe Diệp Vân Huyên đánh giá, Trần Tử Du chẳng hiểu gì cả.
Cô ta mụ mị đầu óc, nhìn mấy bức vẽ vô vị bằng cặp mắt nhàm chán.
Cô ta hoàn toàn chẳng có hứng thú với mấy thứ này, nếu không phải vì vai diễn có cho tiền cô ta cũng không đi.
Cố Tử sống ở Mỹ tám năm, ít quan tâm tới sự kiện trong nước, tuy vậy thời gian gần đây cô cũng có nghe danh tiếng của Đường Lã.
Mặc dù không tò mò, nhưng đã đến đây cũng nên xem tác phẩm để đời của ông ta một chút.
Cô lên tiếng :" Tới xem đằng kia đi! ".
Nói rồi cô lập tức đi về phía trung tâm căn phòng, nơi tụ tập khá nhiều phóng viên và người tham quan.
Nhờ lợi thế chiều cao, cô có thể thấy rõ bức tranh đó.
Con đường nhuộm đầy máu đỏ nghe có vẻ oai phong, ma mị.
Nhưng thực ra đó chỉ là một con đường được lấp đầy bởi những cánh hoa hồng màu đỏ tươi.
Tuy nhiên, bức tranh vẫn toả ra mùi vị của sự chết chóc và khát máu, càng nhìn vào nó càng khiến lồng ngực như bị một khí tức nào đó ép vào, vô vùng khó chịu.
Cố Tử nhíu mày nhưng không phải do bị bức ép, kiếp trước cô đã từng đối diện với kẻ thù không đội trời chung của tổ chức, trêи người hắn còn chứa khí tức áp lực hơn thứ này.
Mà cô vẫn có thể chịu được, thì đồ vật vô tri vô giác như vậy có đủ bản lĩnh khiến cô khó chịu sao? Chỉ là cô cảm thấy, nét vẽ của bức tranh này quá đỗi quen thuộc.
Nhưng cô nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ đó, tiếp tục đi xem những bức tranh khác.
" Sao lại nhàm chán thế không biết! ".
Trần Tử Du lên tiếng than vãn.
Đi tới đi lui, vẫn chỉ nhìn mấy bức tranh vô vị.
Khiến cô ta không khỏi ngứa ngáy tay chân, nếu không phải vì cô tới đây cùng, thì cô ta đã sớm chuồng từ lâu rồi.
Diệp Vân Huyên tròn mắt :" Tớ thấy có nhàm chán gì đâu chứ? Cậu nhìn đi, những tác phẩm của Đường tiên sinh đều mang phong cách rất độc và lạ.
Dường như chưa có hoạ sĩ nào theo đuổi loại phong cách này.
Từ trong bức tranh, ta có thể cảm nhận được linh hồn của nó, cho ta cảm giác như đang hoà mình vào chính khung cảnh trong đó vậy.
Rất là thú vị! ".
Trần Tử Du bĩu môi, không thèm để ý tới lời đánh giá của Diệp Vân Huyên.
Dù gì cô ta cũng không hiểu gì cả, nên giải thích cũng như không.
Duy chỉ có Cố Tử vẫn im lặng không nói một lời, Diệp Vân Huyên và Trần Tử Du cho rằng cô có hứng thú với lĩnh vực này nên không tiện làm phiền.
Nhưng chỉ có cô biết, bây giờ trong đầu cô là một mớ hỗn độn, muốn gỡ cũng chẳng có cách.
Nhìn những bức tranh ở đây, Cố Tử đều cảm thấy bút tích cực kì quen thuộc, nó thuộc về một người mà cô biết ở kiếp trước.
Nhưng cũng không hẳn chỉ là biết...!
Cô cố gắng loại trừ suy nghĩ vô lý ấy.
Người đó không thể nào cũng xuyên qua quyển tiểu thuyết này được.
Huống hồ, người đó còn chết trước cô, vì cô mà chết.
Hàng tá ý nghĩ hiện lên trong đầu cô, khiến Cố Tử không còn tâm trạng quan tâm xung quanh nữa.
Đến nỗi, cô đứng trước bức tranh cuối cùng lúc nào không hay.
Cố Tử chấn động nhìn bức tranh trước mắt, trong tranh vẽ một cánh đồng hoa, là loại hoa oải hương mang sắc tím đẹp đẽ mà quyến rũ.
Từng luống hoa trải dài vô tận, tựa hồ đã chạm tới chân trời.
Từ đây cô có thể thấy, sâu trong bức tranh là một tình cảm chân thành, một tình yêu chung thủy.
Màu tím mị hoặc ấy xoáy vào đôi mắt của cô, vẻ kinh ngạc hiện rõ trong đáy mắt.
Bức tranh này, cô quen thuộc hơn bao giờ hết.
Cả đời này có lẽ cô cũng không muốn quên.
Diệp Vân Huyên bên cạnh đột nhiên lên tiếng :" Bức tranh này tên là Cánh đồng chung thủy, được Đường tiên sinh công bố vào hai năm trước.
Đây cũng là bức tớ thích nhất, vì nó không những đẹp mà còn rất ý nghĩa.
Hoa oải hương tượng trưng cho sự chung thủy trong tình yêu, có lẽ đó cũng là nguồn gốc của cái tên! ".
Trong đầu Cố Tử, không ngừng nhẩm lại tên của bức tranh.
Cô bây giờ cực kỳ hoảng loạn, tâm tình vô cùng khó chịu, nét mặt lạnh nhạt cũng giảm bớt đi vài phần.
Lẫn đâu đó tồn tại một tia vui mừng.
Cô xoay người nói:" Chúng ta về thôi!".
Nói rồi cô liền rời khỏi, bước chân nhanh đến mức khiến Trần Tử Du và Diệp Vân Huyên khó khăn lắm mới đuổi kịp.
Họ đều nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
Sau khi rời khỏi toà nhà đó, cô đưa hai người họ về nhà rồi tăng tốc trở về Trình trạch.
Đậu xe ngoài sân, Cố Tử gấp rúc chạy vào đại sảnh, ông Trình không có ở phòng khách nên cô lập tức đi tới thư phòng.
Cô thận trọng gõ cửa, khi nghe thấy tiếng ông Trình cho phép, cô chậm rãi đẩy cửa đi vào.
Ông Trình đang ngồi xem sổ sách, cô từ từ bước đến, ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, Cố Tử lên tiếng gọi:"Ba! ".
Ông Trình đóng sổ sách lại, gương mặt ôn hoà nhìn cô :"Tiểu Mặc, con tìm ba có chuyện gì sao?".
Cô chính là loại người không thích vòng vo, nên khi ông Trình hỏi như vậy cô liền nói :" Ba có thể hẹn Đường Lã tiên sinh cho con gặp mặt được không? ".
Nghe cô nói thế, ông thoáng nhíu mày:" Con gặp ông ấy để làm gì?".
Con gái ông, hoàn toàn không có chút thích thú gì về chuyện vẽ vời.
Thế nhưng hôm nay lại muốn gặp vị hoạ sĩ họ Đường kia khiến ông không thể không thắc mắc.
Cố Tử thản nhiên trả lời :" Hôm nay con cùng Tử Du và Vân Huyên đến xem triển lãm của Đường tiên sinh, vốn dĩ mục đích ban đầu là muốn Tử Du hiểu thêm về lĩnh vực này để hỗ trợ cho vai diễn sắp tới.
Nhưng khi con tận mắt trong thấy những bức tranh đó, con đã vô cùng yêu thích.
Con muốn gặp ông ấy để xin chỉ giáo!".
Bịa đặt một lời nói dối mang tính thuyết phục là sở trường của Cố Tử, cộng thêm nét mặt phi thường bình tĩnh thì khó có ai có thể nghi ngờ.
Ông Trình gật gù :" Được rồi, ba sẽ hẹn ông ấy giúp con, có thể ngày mai con sẽ được gặp ông ấy! ".
Cố Tử vâng dạ rồi xin phép ông Trình trở về phòng.
Tuy cô đang rất gấp rúc, nhưng không phải không biết lý lẽ.
Sau buổi triển lãm, Đường Lã tất nhiên vô cùng mệt mỏi.
Nếu cô muốn moi tin từ ông ta, thì phải để ông ta có sức lực trả lời.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng, ném túi xách xuống nền nhà rồi ngã người lên chiếc giường êm ái.
Trong lòng cô hiện tại không chỉ có chút vui mừng mà còn có hi vọng.
Cô hi vọng anh ấy sẽ có mặt ở thế giới này, cô hi vọng anh ấy sẽ là chủ nhân thực sự của những bức tranh đó, cô hi vọng được một lần nữa cùng anh ấy sống tiếp một đời, để bù đắp cho khoảng thời gian không trọn vẹn ở kiếp trước.
Vì anh là người đàn ông duy nhất của đời cô, người duy nhất khiến cô động lòng, người duy nhất mà khi ở cạnh, cô được là chính mình.
Tuy không thể xác định một cách chắc chắn, liệu anh có thực sự xuất hiện trong thế giới này không, vì anh chết trước cô thì hẳn có thể xuyên qua cùng lúc với cô chứ? Nhưng dù vậy, cô vẫn nuôi hi vọng, cô không thể để mất anh thêm một lần nào nữa.
Mặc kệ anh xuyên vào một người như thế nào, có thân phận ra sao.
Kể cả anh sống trong cơ thể của một nữ nhân, hay một kẻ tâm thần bệnh hoạn, hay một lão già xấu xí.
Thì em nhất quyết không rời bỏ anh nửa bước.
Ngày ấy, anh cứu em nên mới vĩnh viễn lìa xa cõi đời, vì thế từ khoảnh khắc đó em đã là của anh đời đời kiếp kiếp.
Phong Dạ!
END..