Ngày đầu tiên của buổi huấn luyện, Phong Dạ cùng cô đứng ở bờ hồ.
Anh dạy cô cách tránh đạn.
Tuy khi ở trại huấn luyện Nam Mỹ cô đã từng luyện qua, nhưng kĩ thuật bắn súng của những người ở đó hoàn toàn thua xa Phong Dạ.
Cho nên khi tránh từng phát súng của anh, Cố Tử gần như đã vận dụng hết toàn bộ sức lực suốt hai mươi năm sống trêи trần đời.
Nhưng dù vậy, đôi khi cô cũng bị sượt qua vài lần, lưu lại trêи gương mặt không ít vết thương.
Mỗi khi như thế, Phong Dạ đều dùng thứ thuốc mà anh đặc chế thoa cho cô, nên sau này sẽ không để lại sẹo.
Cánh tay do đạn bắn khi trước cũng nhờ loại thuốc này mà hoàn toàn không lộ một chút vết tích nào.
Kỳ thực, Phong Dạ coi như cũng là một người thầy có tố chất.
Bây giờ kể cả đạn bay tới với tốc độ tên lửa thì cô vẫn dễ dàng mà tránh được.
Kỹ thuật này, chỉ mất hai ngày để luyện.
Tiếp những ngày sau đó, Phong Dạ dạy cô từng loại võ thuật khác nhau.
Có những loại cô đã thành thạo, cũng có những loại cô chưa từng biết.
Có lẽ, chúng đều do anh nghĩ ra.
Loại võ mà cô thành thạo, Phong Dạ sẽ chỉ dẫn khiến nó phát huy lực sát thương cao cấp hơn bình thường.
Tựa như tăng lên một level mới.
Tốc độ xuất chiêu, tốc độ phòng thủ đều được đẩy lên đến mức cao nhất.
Kèm theo những loại võ mà chỉ có Phong Dạ biết đã chỉ dạy cho Cố Tử, khiến thân thủ hiện tại của cô đã ở một đẳng cấp mới.
Cố Tử nghiêm túc luyện lại một lần tất cả các bài võ đã học, dáng người mảnh khảnh mờ ảo in trêи mặt hồ.
Một đợt gió thổi tới, khiến những sợi tóc của Cố Tử bay bay giữa không trung, đôi khi lại vùng vẫy trước đôi mắt lạnh nhạt ấy của cô.
Phong Dạ gối đầu lên tay, nằm ngửa trêи thảm cỏ xanh mướt, miệng ngậm một cọng cỏ, trêи trán đặt chai nước chỉ còn lại một nửa.
Anh chăm chú nhìn dáng vẻ chăm chỉ luyện tập trước mắt, biểu tình lãnh đạm ấy vẫn y như thường ngày.
Khoé miệng Phong Dạ vô thức cong lên.
Cố Tử thực hiện xong, liền đi về phía Phong Dạ, với tay lấy chai nước trêи trán anh, mở nắp tu một hơi sạch.
Cô chậm rãi ngồi xuống bên cạnh anh, tận hưởng hương thơm dịu nhẹ của thiên nhiên và từng cơn gió mát rượi bao trùm cả khu rừng.
Giữa thanh âm xào xạc của lá cây va chạm vào nhau, Phong Dạ biếng nhác lên tiếng :"Cô biết Dịch Dã chứ?".
Bất chợt anh lại nhắc tới cái tên này, Cố Tử không nhịn được mà nghi hoặc nhìn anh :"Lão đại Vọng Hồn?".
Phong Dạ không hề để ý tới biểu tình của cô, tay lấy cọng cỏ ném đi, miệng ngáp dài một cái, chốc anh nói:"Chuyện này chắc cô chưa biết đâu nhỉ?".
Cố Tử nhíu mày:" Chuyện gì?".
Tuy cô không phải là kiểu người tò mò, nhưng bộ dạng mờ ám của Phong Dạ thực khiến cô chỉ muốn bóp cổ anh để anh mau nói ra.
Phong Dạ quay đầu nhìn cô, môi nhếch lên:"Hắn ta là con trai chồng cũ của Cố Ly Khiêm!".
Cố Tử trợn tròn mắt, kinh hỉ nghe từng chữ lọt vào tai.
Cố Ly Khiêm là lão đại của cô, người lập ra Hắc Điêu lớn mạnh như bây giờ.
Lúc trước, ít nhiều cô cũng đã từng nghe về việc Cố Ly Khiêm ly hôn chồng từ mấy chục năm trước.
Chỉ là không biết, người chồng đó lại là cha của Dịch Dã - lão đại Vọng Hồn.
Nói như vậy chẳng phải Cố Hạ có quan hệ máu mủ với Dịch Dã sao?
Trong lúc đầu óc cô đang quay cuồng thì Phong Dạ nói tiếp:"Cha của Dịch Dã tên là Dịch Thái Phi.
Chắc cô cũng rõ ông ta là ai nhỉ?".
Cô chậm rãi gật đầu.
Dịch Thái Phi là người sáng lập Vọng Hồn, sau khi ông ta qua đời, quyền lực liền vào tay Dịch Dã.
" Dịch Thái Phi và Cố Ly Khiêm vốn là vợ chồng hợp pháp, sau khi con nhóc Cố Hạ kia năm tuổi thì Cố Ly Khiêm phát hiện ông ta ngoại tình.
Còn là với thuộc hạ của ông ta.
Cố Ly Khiêm cũng chả tức giận mà đánh ghen, bà ta dứt khoát ly hôn, rời khỏi Dịch gia.
Thay họ cho Cố Hạ rồi cùng con nhóc trở về Cố gia.
Một năm sau khi ly hôn, Dịch Thái Phi liền kết hôn với thuộc hạ đó, sinh ra Dịch Dã, sau đó là em của hắn Dịch Trừng.
Còn Cố Ly Khiêm lại dành cả khoảng thời gian dài để lập ra Hắc Điêu, đối chọi với Vọng Hồn của Dịch gia.
Thực ra, con đường để Hắc Điêu có thế lực mạnh như bây giờ rất nhiều khó khăn.
Dù gì Cố gia cũng chỉ là một gia tộc thương nhân, ít liên quan tới giới hắc đạo.
Thế nhưng, bà ta đã làm được! Cố Ly Khiêm thành công khiến Dịch Thái Phi cảm nhận được, người vợ cũ của ông ta hoàn toàn có thể sống tốt trong cái thế giới tối tăm này.
Người vợ đó, vốn dĩ chẳng cần sự bảo bọc vớ vẩn đó của ông ta.
Dịch Thái Phi từ đầu đã ỷ lại vào việc Cố Ly Khiêm sẽ phụ thuộc vào sự bảo vệ của ông ta, nên ông ta vô tư mà ngoại tình với thuộc hạ của mình.
Nhưng mà, nước cờ này không phải ông ta làm chủ!".
Phong Dạ thong dong lên tiếng, tựa như anh chỉ đang kể một câu chuyện cười chứ không phải bí mật gia tộc gì.
Chuyện này, chắc hẳn chỉ có mỗi Phong Dạ biết với tư cách là người ngoài.
Tuy cô đối với Cố Ly Khiêm thân thiết hơn những người khác trong tổ chức, nhưng cũng chẳng đến nổi bà ấy sẽ cho cô biết chuyện riêng của mình.
Bao năm qua, Cố Ly Khiêm trong mắt cô là một người cứng rắn, mạnh mẽ, mưu trí và thâm sâu.
Chỉ như vậy mới có thể lập ra một Hắc Điêu như bây giờ, huống hồ cô cũng đã từng chứng kiến thực lực của bà trong lần giao chiến với đám xã hội đen ở nước Y.
Một người phụ nữ có thể dễ dàng thu phục đám sói khát máu ấy tất nhiên năng lực vô cùng cường đại.
Cố Hạ - con gái của Cố Ly Khiêm, mặc dù thân thủ hơn người, nhưng bà không bao giờ để cô ấy nhúng tay vào chuyện của tổ chức.
Cố Ly Khiêm buộc Cố Hạ phải chuyên tâm vào việc quản lý Cố thị, suy cho cùng Cố thị cũng là con rồng của Hắc Điêu trêи thương trường.
Và là tập đoàn duy nhất có khả năng dìm chết Dịch thị.
Phong Dạ vò vò mái tóc của mình, giễu cợt nói:" Vì lý do đó mà bà già cấm yêu đương trong tổ chức.
Thật con mẹ nó quá đáng!".
Đây gọi là gì nhỉ? Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Cố Tử chống hai tay ra sau, ngước nhìn bầu trời xanh ngắt bị che bởi những tán cây, cô thở dài nói:" Cấm cũng đúng thôi, đã là sát thủ thì không nên để tình cảm làm bản thân phân tâm!".
Cô đây cũng chẳng muốn đụng chạm tới tình yêu.
"Này, cô có phải suy nghĩ quá nông cạn không? Yêu có rất nhiều lợi ích đấy nhé!".
Phong Dạ ngồi dậy bất mãn nói.
Cố Tử khinh bỉ :" Lợi ích của cái thứ tình cảm nhảm nhí đó tôi không cần!".
Phong Dạ đột nhiên lên tiếng chất vấn:"Cô chưa yêu thì đừng vội phán xét!".
"Tôi thích thế đấy, anh cắn tôi à?".
Cố Tử trừng mắt.
Khi không lại đi bàn tới chuyện này, mất hết cả nhã hứng!
"Cô tưởng tôi không dám cắn cô sao?".
Dứt lời, Phong Dạ liền xông tới cạp vào cổ Cố Tử một cái rồi nhanh chóng nhả ra.
Cố Tử nhất thời không kịp phòng thủ, đến khi phản ứng lại thì dấu răng của cái tên đầu heo trước mắt đã in trêи cổ cô rồi.
Cố Tử che cổ, nghiến răng quát:" Phong Dạ, anh phát điên cái gì thế hả?".
Con mẹ nó, đau chết cô.
Răng tên này làm bằng hợp kim sao?
"Có giỏi thì cắn lại tôi đi!".
Phong Dạ nhướn mày khiêu khích, nhanh nhẹn đứng dậy chạy biến vào rừng.
Cố Tử đột nhiên muốn rửa mối hận này, liền bật người dậy đuổi theo.
Không hiểu thế nào, dạo gần đây khi ở cùng với Phong Dạ cô lại nói nhiều hơn bình thường.
Kể cả có đi chung với bọn Trịnh Tử Nhiên cũng không mở miệng lắm lần như vậy.
Lẽ nào trêи người Phong Dạ có hoocmôn kϊƈɦ thích thần kinh nói sao?
Phong Dạ cao hơn cô một cái đầu, chân tất nhiên cũng dài hơn cô, nên cho dù có dốc hết sức lực Cố Tử vẫn chẳng thể lập tức đuổi kịp.
Hai dáng người, một trước một sau, không ai nói với nhau một lời cứ miệt mài rượt đuổi.
Bỗng nhiên, Phong Dạ dừng lại, Cố Tử phát giác được lập tức tung đòn đánh vào Phong Dạ.
Anh thuần thục đỡ từng chiêu, một lúc sau hai tay Cố Tử bị anh khoá lại, xoay người đứng đối diện với anh.
Tư thế này vô cùng gần gũi, đến mức cô có thể cảm nhận được từng nhịp đập bên ngực trái của Phong Dạ, kể cả hơi thở cũng lảng vảng bên người.
Kì quái, sao tim cô lại đập nhanh như thế chứ?
Có bệnh!
Phong Dạ cúi đầu, mắt đối mắt với cô, từ vị trí này dễ dàng thấy được ngũ quan xinh đẹp của Cố Tử.
Hai cánh môi đỏ mọng, đôi mắt sâu thẳm như giấu cả bầu trời sao trong đấy, mi mắt khẽ run rẩy ngước nhìn anh.
Phong Dạ nuốt nước bọt, kiềm chế lửa nóng đang bốc cháy hừng hực trong người.
Anh thả cô ra, nhưng tay vẫn nắm lấy cổ áo của Cố Tử:" Tôi đưa cô tới một nơi!".
Không để cô có cơ hội từ chối, Phong Dạ liền nhấc chân lôi cô đi.
Cố Tử bị anh nắm cổ áo, lôi xềnh xệch về phía trước.
Cô chẳng có cơ hội phản kháng vì thế nào cô cũng không bao giờ đánh lại cái tên này.
Càng đi sâu vào trong, cây cối càng bao trùm dày đặc.
Tựa hồ chẳng có một tia nắng nào lọt qua được những tán cây to lớn ấy.
Cố Tử đưa mắt xem xét xung quanh.
Nơi đây ngoài cây thì chỉ là cây, có gì thú vị để xem nhỉ? Cố Tử ôm một bụng khó hiểu, nhưng lại không nghĩ tới Phong Dạ đột nhiên kéo cô chui vào lùm cây.
Lùm cây này rất lớn, y như một bức tường khổng lồ.
Chưa kịp mở lời hỏi thì một luồng sáng chiếu vào thân ảnh của cả hai, tiếp đó lọt vào mắt họ là bầu trong xanh ngắt lác đác vài rặng mây trắng xóa.
Trước mắt, là một cánh đồng hoa!
Những cây hoa tim tím nhịp nhàng đung đưa theo gió, mang theo mùi hương nồng nàn, thơm ngát xộc vào mũi.
Khiến tâm tình khó chịu bất giác vơi đi rất nhiều.
Đây là loài hoa cô thích.
Hoa oải hương.
Từng luống hoa trải dài, mọc khít với nhau nên rất khó nhìn thấy đường đi.
Ở giữa đồng hoa có một thảm cỏ xanh tươi, trêи thảm cỏ là một căn nhà gỗ màu nhạt, kϊƈɦ thước khá nhỏ nhưng vẫn đủ để vài ba người sống cùng.
Cảnh tượng này...quá ư là đẹp đi!
Cố Tử ngây người, chìm đắm trong vẻ đẹp của nó, không hề để ý cái người bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm mình từ nãy đến giờ.
" Cố Tử!".
Phong Dạ cất giọng trầm ấm gọi cô.
Cố Tử lơ đễnh đáp :"Sao?".
Phong Dạ:"Đẹp không?".
Cố Tử:" Đẹp!".
Phong Dạ:" Thích không?".
Cố Tử:" Thích!".
Lúc này, Cố Tử trả lời theo phản xạ, hoàn toàn không quan tâm tới câu hỏi của Phong Dạ.
Anh cũng không khó chịu với thái độ của cô.
Con người mà, đứng trước thứ mình thích thì làm sao có thể nghĩ tới những thứ xung quanh.
Anh mỉm cười nhìn nữ nhân ngây ngốc ngắm cảnh, trong mắt anh chỉ có mỗi thân ảnh ấy.
"Đúng là rất đẹp!".
Phong Dạ chậm rãi lên tiếng.
Cố Tử xoay người qua, Phong Dạ lập tức thu lại ánh mắt.
Cô chỉ vào ngôi nhà hỏi:"Chúng ta tới đó được không?".
Anh gật đầu.
Cô mỉm cười thích thú, chẳng thèm đợi Phong Dạ mà nhấc chân đi tới.
Phong Dạ nhất thời ngây người khi nhìn thấy nụ cười đó.
Đây có lẽ là nụ cười vui vẻ đầu tiên mà cô cười với anh.
Chứ trước đó, cô chỉ toàn nhếch môi khinh thường, hoàn toàn không phải dáng vẻ vừa nãy.
Anh day day mi tâm, ép bản thân bình tĩnh lại sau đó bước theo cô.
Trêи đường tới nhà gỗ Cố Tử thích thú nghịch từng cây hoa, chẳng mấy chốc đã đặt chân lên thảm cỏ.
Chợt từ trong ngôi nhà, một ông lão bước ra.
Tóc ông ấy bạc trắng, trêи vai vắt chiếc khăn, ông mặc một cái áo thun bạc màu và quần short đơn giản.
Ông lão hướng đến đây gọi:" A Dạ!".
Phong Dạ từ phía sau đi tới, cười nói:"Bác Ngụy!".
Ông Ngụy chậm rãi tiến về phía Phong Dạ, chỉ tay vào cô hỏi:" Bạn gái cháu sao?".
Cố Tử cả kinh, quay phắt đầu trợn mắt nhìn anh.
Phong Dạ bật cười, dáng vẻ lắc đầu trông cực kì miễn cưỡng :"Không phải ạ, chỉ là đồng nghiệp thôi!".
Ông Ngụy gật gù.
" Đây là bác Ngụy, người giúp tôi trông coi cánh đồng hoa này!".
Cố Tử gật đầu tỏ ý chào hỏi:" Chào bác Ngụy, cháu tên Cố Tử!".
Ông Ngụy nở nụ cười hiền hoà:"Chào cháu, cháu chính là người đầu tiên mà A Dạ dẫn tới đây đấy!".
Nghe vậy, cô nhướn mày nhìn Phong Dạ.
Chỉ thấy anh thản nhiên nhúng vai một cái.
Ông Ngụy vỗ vai anh:" Thôi hai đứa vào nhà chơi nhé, bác phải đi xem đám hoa này một chút!".
Nói xong, ông ấy rời đi.
Cố Tử và Phong Dạ cũng nhanh chóng đi vào nhà.
Nơi đây vô cùng sáng sủa, không có gác.
Chỉ có một bộ sofa, một cái tivi nhỏ, một cái tủ lạnh mini.
Phòng ngủ thì có tận hai phòng, có lẽ Phong Dạ sẽ thỉnh thoảng tới ngủ ở đây.
Cố Tử bước ra ngoài hành lang, chống hai tay lên lan can ngắm nhìn từng luống hoa kéo dài xa tít đằng kia.
Hôm nay là lần đầu tiên, cô nhìn thấy chúng ở cự ly gần như thế.
Khoảng thời gian qua, Cố Tử cô hoàn toàn nhốt mình trong căn cứ huấn luyện, cách biệt với thế giới bên ngoài.
Đến khi trở về trụ sở chính của Hắc Điêu, cũng chẳng ra ngoài tìm mấy thú vui hoan lạc.
Phong Dạ không biết từ bao giờ đã đứng nên cạnh, tay đưa cốc nước cho cô:" Bác Ngụy từng là người làm vườn ở Phong gia, cũng là người duy nhất đối tốt với tôi! Nên sau khi tạo ra nơi này, tôi đã tìm cách để đưa bác ấy tới.
Hiển nhiên, bác Ngụy rất vui và nhanh chóng đồng ý.
Cánh đồng hoa qua bao năm vẫn tốt như vậy, đều do một tay bác ấy chăm sóc!".
Cố Tử nghiêm túc lắng nghe nhưng không hề đáp lại.
Dù sao việc này Phong Dạ làm rất đúng, người của Phong gia xấu xa như vậy thì làm sao lại đối xử tốt với một người làm vườn? Bác Ngụy tới đây mới là đúng đắn nhất.
Cô thoải mái tận hưởng bầu không khí thơm mát, dịu êm nhất thời lãng quên đi cuộc sống chết chóc của bản thân.
Cô không muốn nhớ tới nó, chỉ muốn hảo hảo đắm chìm trong cảm giác này.
Cố Tử hít thật sâu, thở ra một hơi nói:" Thật muốn sống ở đây đến già!".
Phong Dạ nháy nháy mắt:" Tôi sống cùng cô!".
"Anh cút đi!".
Cố Tử không hề có thiện ý mà lườm một cái té khói.
Phong Dạ chỉ biết cười trừ.
END..