Một buổi chiều đẹp trời ở Hắc Điêu, trong căn phòng có một màn hình led cỡ lớn, Cố Tử cùng hai nữ nhân ngồi trêи sofa chăm chú nhìn từng cảnh tượng diễn ra trêи màn hình.
Bỗng nhiên, âm thanh phát ra từ chiếc loa vang lên những tiếng la hét chói tai, tiếp theo đó là giọng nói của người dẫn chương trình:"Vậy là tuyển thủ Lý Kha đã xuất sắc thực hiện cú ném ba điểm và thành công đưa đội tuyển Khí Vũ trở thành quán quân của giải đấu bóng rổ năm nay!!".
"A!!".
Cố Hạ và Trịnh Tử Nhiên nhảy cẩng lên, tay chân múa may điên loạn, còn không ngừng lắc lư cơ thể cô.
Cố Hạ phấn khích:" Cố Tử, nhóc thấy chưa? Một khi Tiểu Kha ra tay thì chỉ có thành công chứ không bao giờ thất bại!".
"Anh Kha quả nhiên là nam thần của lòng em!".
Trịnh Tử Nhiên ôm mặt ngượng ngùng.
Còn Cố Tử chẳng mang lấy một tia vui mừng, ngược lại có chút thống khổ.
Cô đưa tay day day mi tâm, dáng vẻ vô cùng chán nản.
Hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi bóng rổ hằng năm của thành phố.
Ở trận chung kết có hai đội là Khí Vũ thuộc trấn Phiến Thanh và Bá Căn thuộc trấn Trùng Thất.
Thế nên Cố Hạ cùng Trịnh Tử Nhiên tìm đủ mọi cách lôi kéo cô đánh cược, hai người kia đều chọn Khí Vũ, còn cô chọn Bá Căn.
Cô là người luôn thất bại trong những vụ cá cược, nhưng hôm nay cô mang chút tia hi vọng mà chơi tới bến với hai người họ.
Dù sao, Bá Căn cũng liên tục quán quân thành phố ba năm liền.
Tuy cô cũng nghe nói năm nay đại thần bóng rổ Lý Kha sau khi biệt tích bốn năm trời đã trở về với Khí Vũ, nhưng cô chẳng thèm để tâm tới chuyện này.
Đã đánh cược, thì phải đặt niềm tin vào đội mà mình chọn chứ.
Nào ngờ, đến gần cuối trận, khi cả hai đội đều ngang bằng tỉ số, thì bỗng nhiên cái tên Lý Kha kia lại ném một quả ba điểm, khiến Khí Vũ vươn lên dẫn đầu, đánh bại Bá Căn một cách triệt để.
Toàn bộ hi vong của cô, cứ thế mà theo gió bay đi.
Bây giờ, Cố Tử phải chờ hai con người bên cạnh bình tĩnh lại rồi mới tiếp nhận hình phạt của kẻ thua cuộc.
Ba người bọn cô không cược bằng hiện vật, mà đặt ra giao ước.
Kẻ nào thua phải tình nguyện nghe theo lời kẻ thắng một cách vô điều kiện và một mực phục tùng.
Nếu hủy bỏ giao ước thì sẽ làm nô tỳ cho kẻ thắng mười năm.
Thật sự, cô bắt đầu thấy hối hận rồi!
Cố Hạ sau khi phấn khích một hồi thì nghiêm chỉnh trở lại, chị ta e hèm một tiếng:" Cố Tử thân mến, ngài đã sẵn sàng đối diện với hình phạt chưa?".
Nghe vậy, Trịnh Tử Nhiên liền bình tĩnh, nhìn cô chằm chằm.
Cố Tử thở dài một hơi:"Nói đi!".
Cô bây giờ đã không quay đầu lại được nữa rồi.
Cố Hạ cho Trịnh Tử Nhiên một ánh mắt, cô ấy lập tức hắng giọng, dáng vẻ trịnh trọng nói:"Tối hôm nay, tôi, chị Hạ cùng hai vị sư huynh Kiến Lâm và Đường Hạo sẽ đến bar để giải khuây.
Vì thế cậu - Cố Tử cũng sẽ đi cùng nhưng y phục là do tôi và chị Hạ chuẩn bị cho cậu.
Và tất nhiên, cậu chẳng có quyền từ chối, nếu không thì chuẩn bị làm tì nữ đi nha!".
Nghe tới đây, trong lòng Cố Tử liền dâng lên một cỗ bất an.
Y phục của hai người này, không phải cái loại dùng để cosplay đấy chứ? Bắt cô mặc thứ đó đến bar, chẳng thà làm tì nữ mười năm còn sướиɠ hơn.
Cố Tử bị hai con người kia kéo đi và đẩy vào phòng riêng của Cố Hạ.
Chưa kịp phản ứng đã bị chị ta ném cho một thứ vào người, còn bảo nhất định phải mặc vào, không biết mặc như thế nào thì cũng phải tìm cách mà mặc.
Cô không hề có cơ hội phản kháng, đành miễn cưỡng bước vào nhà vệ sinh mà thay quần áo.
Đến khi nhìn rõ bộ y phục trong tay, Cố Tử không nhịn được mà chửi thề một tiếng.
Bọn họ cả gan dám lấy thứ này cho cô mặc!!
Trêи tay cô là một chiếc váy lụa hai dây màu đỏ rượu, phần lưng hở đến eo, đường xẻ bên chân trái cao đến đùi.
Chiếc váy ngắn hơn gối một chút, nhìn kiểu nào cũng thấy nó vô cùng bạo.
Suốt hai mươi năm sống trêи trần đời, Cố Tử cô không bao giờ mặc loại y phục này, kể cả một chiếc váy đơn giản cũng chưa bao giờ động đến.
Đằng này hai tiểu quỷ kia lại bắt cô mặc chiếc váy như thế, còn kéo cô đi bar.
Thật chỉ muốn hai phát súng lập tức kết liễu họ.
Tuy mặc loại váy này đến những nơi như bar, club...là chuyện bình thường.
Nhưng vấn đề ở đây chính là Cố Tử cô hoàn toàn không muốn mặc nó.
" Nhóc Cố, chị đây nhắc nhóc một câu.
Thà chịu khổ một ngày còn hơn chịu khổ mười năm.
Đừng để bản thân lọt vào tay chị đây và A Nhiên, nếu không chúng ta sẽ hành hạ nhóc thành cá khô!".
Như biết rõ cô đang chần chừ, Cố Hạ liền lớn tiếng nhắc nhở.
Cho dù hôm nay có đầu rơi máu chảy, chị ta cũng phải bắt Cố Tử mặc chiếc váy đó cho bằng được.
Cố Tử ở bên trong nghe thấy từng câu từng chữ không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.
Cô oán hận nhìn chiếc váy một lúc lâu mới chậm rãi cởi quần áo ra.
Lần đầu mặc loại y phục này, Cố Tử phải mất một khoảng thời gian để nghiên cứu mới có thể thành công khoác nó lên người.
Cô nhìn lại bản thân trong gương, nét mặt cực kì không vui.
Cảm giác bản thân bây giờ như đang lột sạch đồ đứng trước bàn dân thiên hạ vậy.
Lạnh đến tái người!
" Cố Tử à, cậu xong chưa thế?".
Trịnh Tử Nhiên lên tiếng hối thúc.
Bỗng "cạch" một tiếng, cánh cửa phòng thay đồ mở ra, Cố Tử một thân váy đỏ, mái tóc ngắn đen nhánh tùy tiện xoã trêи vai hiện ra trước mắt hai nữ nhân kia.
Cố Hạ và Trịnh Tử Nhiên không nhịn nổi mà ngây người, mắt trợn to, miệng há hốc trông cực kì ngốc nghếch.
Cố Tử đứng trước mặt họ, khoanh tay nhìn họ bằng ánh mắt lạnh đến thấu xương.
Thế nhưng hai người kia lại không quan tâm tới ánh mắt đó, đồng loạt đứng dậy đi vòng quanh người Cố Tử.
"Chậc, không ngờ nhóc cũng ngon đấy chứ? Xem ra năm ấy chị đây nhặt nhóc về là việc cực kỳ đúng đắn!".
Cố Hạ chậc lưỡi xoa cằm.
Trịnh Tử Nhiên thầm nuốt nước bọt:"Không được, tôi không thể để cậu cướp hết hào quang trong ngày hôm nay được!".
Dứt lời, Trịnh Tử Nhiên đi tới tủ quần áo, vừa lục lọi vừa nói:" Chị Hạ, phần còn lại của Cố Tử giao cho chị, còn em phải tìm cách giật chết cậu ấy.
Em không thể thua được!".
Cố Hạ nghe thế thì bật cười, lập tức kéo cô đến trước bàn trang điểm, tiến hành cọ cọ vẽ vẽ gì đó trêи mặt cô.
Cô hiện đang trong tình trạng chịu phạt, nên đừng mơ có cơ hội chối từ.
Cố Tử đành chấp nhận số phận hẩm hiu, phó mặc cho Cố Hạ muốn làm gì thì làm.
Quá trình chuẩn bị diễn ra hơn hai tiếng hiện tại sắc trời đã tối đen, Cố Tử bộ dạng miễn cưỡng ngồi trêи sofa, chán nản lướt điện thoại.
Bên kia, Cố Hạ và Trịnh Tử Nhiên vừa chỉnh chỉnh sửa sửa, xoay tới xoay lui.
Trịnh Tử Nhiên mặc một chiếc váy tay dài ôm sát cơ thể màu thuần đen trễ vai, cổ đeo một sợi dây joker đính đá.
Mái tóc dài ngang eo màu nâu khói được buộc lại gọn gàng.
Còn Cố Hạ lại kín đáo một chút, chị ta chọn chiếc áo nhung màu xanh sẫm cổ chữ V tay dài và chiếc quần ống rộng đen, dáng vẻ mị hoặc, có thêm mùi vị quyến rũ của phụ nữ trưởng thành.
Nhưng suy nghĩ của cô lại khác, có lẽ chị ta đã già nên mới chọn loại quần áo như thế!
"Được rồi, chúng ta đi thôi, đừng để hai người kia đợi!".
Cố Hạ lên tiếng.
Cố Tử tắt điện thoại, ném nó cho Trịnh Tử Nhiên cất hộ.
Cô vừa định mở cửa bước ra ngoài thì đã bị Cố Hạ chặn lại.
Chị ta nói:"Đệ nhất mỹ nhân, nên lên sàn vào phút cuối thì hơn!".
Nói rồi, chị ta cười nham nhở, Cố Tử đành buông xuôi bước sang một bên.
Cánh cửa được mở ra, bên ngoài là hai nam nhân đang nhìn về phía này với bộ mặt cực kì thiếu kiên nhẫn.
Đường Hạo bực dọc lên tiếng :"Cố Hạ, rốt cuộc cậu trốn trong đó làm gì thế hả? Để tụi này đợi lâu như thế rốt cuộc có đi hay không?".
"Đi chứ, đi chứ!".
Cố Hạ trợn mắt.
Kiến Lâm cũng thở mạnh một hơi, gương mặt tuấn lãng lộ ra vài phần khó chịu:"Đám con gái các cậu, lúc nào cũng bắt cánh đàn ông chúng tôi chờ đợi!".
"Tôi nói hai cậu này, đợi một chút thì có mất sợi lông nào trêи người các cậu đâu.
Huống hồ, bọn tôi đây là đang cật lực tạo ra một đại mỹ nhân cho Hắc Điêu chúng ta đấy nhé!".
Cố Hạ dẩu môi, Trịnh Tử Nhiên liền tiếp lời :"Đúng đấy, bọn em là vì gương mặt đại diện của tổ chức, là vì chuyện chính sự!".
Đường Hạo hất hàm:"Thế đệ nhất mỹ nhân của các người nói đâu?".
Kiến Lâm bên cạnh cũng híp mắt chờ đợi.
Cố Hạ liền cao hứng, xoay người vào trong gọi:" Nhóc Cố à, nhóc ra được rồi!".
Chậm rãi, Cố Tử từ từ đi ra bước tới đối diện với hai cặp mắt của Đường Hạo và Kiến Lâm.
Hai người họ trợn mắt, há mồm không khác gì dáng vẻ ngốc nghếch của Trịnh Tử Nhiên và Cố Hạ khi nãy.
Đường Hạo đờ đẫng :"Ôi mẹ ơi, là con nhóc Cố Tử đây sao?".
Kiến Lâm chớp mắt liên hồi, không nhịn nổi mà lên tiếng :"Quá đẹp...".
Cố Tử bất lực đưa tay bóp trán, thở dài một hơi.
Trịnh Tử Nhiên phía sau xông lên, khoác lấy vai cô đắc ý :"Sao nào, có phải là đệ nhất mỹ nhân của Hắc Điêu không?".
Cố Hạ cất giọng kiêu ngạo:"Rất xứng đáng phải không?".
Bộ đôi Lâm-Hạo lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
"Hai người làm ơn đừng nhìn em như vậy nữa được không?".
Người cô thật sự sắp bị nhìn đến bốc cháy luôn rồi.
Đường Hạo thu lại ánh nhìn, ngả ngớn nói:"Cố Tử, không ngờ con nhóc hay dụ dỗ đám con gái trong tổ chức như em lại có dáng vẻ câu hồn đoạt phách như thế.
Đúng là không thể tin được!".
Kiến Lâm nhướn mày:" Này, em có ý định mang cái bộ mặt này tiến vào giới giải trí không? Nếu như có thì em có thể đưa tổ chức của chúng ta bước chân vào showbiz, thành công nắm thế lực của toàn bộ giới giải trí trong tay.
Từ đó cho dù có là Vọng Hồn, Hắc Điêu chúng ta cũng sẽ vùi dập nó không thương tiếc!".
Cái gì mà câu hồn đoạt phách? Cái gì mà bước chân vào showbiz? Hai người có bệnh à?
Cố Tử gằn giọng :"Hai anh có thôi đi không? Nếu còn nói nữa thì em sẽ không đi đâu cả!".
Đường Hạo vội nói:"Ể, tụi anh không nói nữa, em nhất định phải đi đấy.
Có con nhóc như em, nhóm chúng ta mới thành tâm điểm sắc đẹp ngày hôm nay!".
Kiến Lâm liếc mắt :"Tôi thấy, chỉ có Cố Tử mới là tâm điểm!".
Con nhóc này bây giờ, thậm chí chỉ cần thở thôi cũng đủ cướp hết hào quang của bọn họ.
"Được rồi được rồi, hai vị soái ca chúng ta mau đi thôi.
Nhiệm vụ hôm nay của hai người không chỉ làm tài xế, mà còn phải hộ tống ba mỹ nhân xinh đẹp đây đấy nhé!".
Cố Hạ nhướn mày lên tiếng, rồi kéo bọn cô đi về phía gara xe.
Hôm nay không biết Đường Hạo và Kiến Lâm phát điên cái gì, lại thay nhau lái "con trai cưng" của từng người để đưa bọn cô đi.
"Con trai cưng" của Kiến Lâm là Pagani Huayra Imola* trị giá 5,4 triệu USD.
Nghe bảo Kiến Lâm mua nó hơn hai năm trước và ít khi mang ra sử dụng.
Chỉ khi có kỳ nghỉ, Kiến Lâm mới lái nó.
Còn "bảo bối" nhà Đường Hạo là Bugatti Divo* 5,8 triệu USD.
Trái ngược với Kiến Lâm, Đường Hạo thường xuyên lái nó, nhưng lại không cho người thứ hai động tới.
Đường Hạo bảo vệ chiếc xe đó còn hơn cả tính mạng của mình.
Xem ra, cô đánh giá quá thấp giá trị nhan sắc của bản thân rồi!
Cô đi cùng Kiến Lâm, còn hai người kia đi cùng Đường Hạo.
Hai chiếc siêu xe vô cùng bắt mắt, thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Bánh xe ma sát với con đường nhựa, dưới tay lái cừ khôi của hai nam nhân kia, nó thuần thục tránh khỏi những con xe khác trêи đường.
Chẳng mấy chốc, bọn cô đã tới quán rượu nổi tiếng nhất thành phố.
Bad Night là quán bar dưới trướng Cố thị, là địa điểm tụ tập sầm uất nhất của các cậu ấm cô chiêu.
Không chỉ như thế, đây còn là nơi gặp mặt của những ông chủ lớn và những người muốn nối móc quan hệ với Cố thị.
Tuy nhiên, nơi đây không giống như những quán bar khác.
Sử dụng thuốc lắc, ma túy, mại ɖâʍ, giao dịch chất cấm, Bad Night hoàn toàn không dính dáng tới.
Đồng thời Cố thị cũng thắt chặt an ninh ở Bad Night, đảm bảo không có một cuộc ẩu đả, đánh nhau nào làm ảnh hưởng đến những vị khách ở đây.
Suy cho cùng bọn họ cũng là phú nhị đại, chết một người thì Cố thị lại có thêm một rắc rối.
Cô không thường xuyên tới Bad Night, nếu có tới thì cũng do bọn Cố Hạ lôi kéo.
Cho dù có tới một mình thì cũng tìm bừa một phòng mà uống rượu một cách đơn độc.
Quán bar được xây dưới lòng đất, cách mặt đường khoảng sáu đến bảy mét.
Từ cửa ra vào, phải bước xuống một cầu thang xoắn ốc mới tới sảnh lớn và sàn nhảy của quán bar.
Đường Hạo và Kiến Lâm dẫn đầu đi trước, thành công thu hút sự chú ý của những vị khách ở đây.
Suy cho cùng hai người này cũng thuộc bậc mỹ nam quốc sắc thiên hương.
Vừa đi xuống cầu thang, vừa nhún nhảy theo điệu nhạc xập xình, Cố Tử đằng sau nhìn đám người phía trước bỗng tự cảm thấy bản thân quá ư là lạc hậu.
Theo sau hai nam nhân kia là Cố Hạ, Trịnh Tử Nhiên và cô ở vị trí cuối cùng.
Cặp chân thon dài, trắng nõn mang đôi giày cao gót mũi nhọn màu đen bóng, chậm rãi giẫm xuống từng bậc thang.
Chỉ có bốn người phía trước, đã khiến không ít người bên trong phải kinh ngạc vì nhan sắc của họ.
Nhưng cho đến khi thấy loáng thoáng thân ảnh màu đỏ kia, họ lần lượt hít sâu một hơi.
Rất nhanh, dung nhan của Cố Tử liền hiện ra trước mặt họ.
Một gương mặt kiều mị, dụ hoặc, biểu tình điềm đạm, vô tâm, cơ thể tuyệt mỹ lấp ló sau chiếc váy mỏng manh màu đỏ rượu lập tức hút toàn bộ ánh mắt.
Từng ánh nhìn thèm khát dõi theo bước chân cô, đến khi cô ngồi xuống chiếc ghế ở quầy bar vẫn còn cảm nhận được sự nóng rực từ những đôi mắt đó.
Vô cùng khó chịu!
Cô nhận rượu từ bartender đưa lên môi nhấp một ngụm, thứ chất lỏng sóng sánh sẫm màu, toả ra hương vị đặc biệt loang trong khuôn miệng của cô.
Rượu ở đây, vẫn ngon như vậy!
"Tôi chuẩn bị lâu đến thế mà vẫn bị cậu đè bẹp.
Cố Tử à, tôi chắc chắn sau này sẽ không mang cậu theo nữa đâu!".
Trịnh Tử Nhiên bất mãn nhìn cô nói.
Cố Tử nhướn mày :"Thế thì tôi rất biết ơn cậu đấy!".
Trịnh Tử Nhiên bĩu môi, không thèm để ý đến cô nữa.
Đường Hạo ngồi bên trái cô, bỗng chậc lưỡi tấm tắc :"Anh đây chôn chân trong tổ chức cũng hơn mười năm, đến bây giờ mới biết Hắc Điêu chúng ta có nuôi một đại mỹ nhân!".
Kiến Lâm xùy một tiếng :"Khi cậu tốt nghiệp thì Cố Tử vẫn chưa được nhặt về đâu! Cho nên mới nói, ở thời của chúng ta chẳng có bất cứ mỹ nhân nào!".
Cố Hạ nghe thế liền hậm hực quát :"Ý của hai cậu là tôi không đẹp hả?".
Đường Hạo quơ tay:" Ể, cái này là cậu tự nói nhé.
Tụi này chỉ nói sự thật thôi!".
Nói xong, anh ta khoác vai Kiến Lâm ha hả cười, ngả ngớn nhìn Cố Hạ.
Chị ta bị chọc đến nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ chỉ một chút nữa thôi sẽ xông lên cắn chết hai tên kia.
Cố Tử lắc đầu ngao ngán, chợt điện thoại rung một cái.
Màn hình hiện lên thông báo có tin nhắn mới, người gửi chỉ có một chữ F.
Cô thừa biết thân phận của đối phương nên lập tức mở khung trò chuyện ra, đọc dòng tin nhắn mới toanh được gửi chưa tới một phút.
[Đang làm gì?] _F
F là cái tên cô đặt cho Phong Dạ khi lưu trong danh bạ điện thoại.
Vì nếu đặt thẳng tên Phong Dạ thì lỡ gặp tình huống bị trộm điện thoại, há chẳng phải sẽ có chuyện lớn sao?
Cố Tử nhập gọn tin nhắn rồi nhanh chóng gửi đi: [Uống rượu!].
Không bao lâu, đã có tin nhắn mới gửi tới, đến cô cũng không nghĩ anh sẽ trả lời nhanh như vậy.
[Tôi cũng muốn đi!] _F
Cố Tử: [Muốn chết thì cứ tới!].
Đừng quên, tính mạng của Hàn Mãnh là do ai đoạt lấy.
Nếu như Phong Dạ xuất hiện ở đây, Dịch Dã tất nhiên sẽ biết và cái chết của Hàn Mãnh hắn cũng sẽ đoán ra là ai.
Từ đấy, Dịch Dã không chừng lại huy động tất cả các cao thủ thuộc Vọng Hồn đang lưu lạc rải rác khắp thế giới tụ họp về để hút sạch máu của Phong Dạ.
Đến lúc đó, chết không kịp ngáp!
[ Thôi, không muốn đi nữa! Tôi ở nhà uống Coca (๑¯ ³¯๑)]_F
Nhìn cái emoji ấu trĩ nằm chình ình trêи dòng tin nhắn, Cố Tử không nhịn được liền cong khoé môi.
Tên này, cũng dùng những thứ như thế sao?
Nụ cười này lập tức xoáy vào ánh mắt của mấy tên sói đói, ai nấy đều nuốt nước bọt, phải cực kì kiềm chế mới không biến bản thân thành kẻ thất thố mà xông lên trói cô lại mang về nhà.
Cố Hạ ngồi cạnh cô nhìn thấy cô cong môi liền giật nảy người, trợn mắt nói :"Cố Tử, nhóc có bạn trai phải không?".
Lời này, lập tức kéo sự chú ý của Trịnh Tử Nhiên, Đường Hạo và Kiến Lâm.
Cố Tử ngây ngô lắc đầu :"Không!".
"Vậy sao nhóc lại vừa xem điện thoại vừa cười.
Không lẽ, không phải bạn trai mà là bạn gái?".
Cố Hạ nghi hoặc, bộ dạng dò xét hỏi.
Trịnh Tử Nhiên trố mắt :"Cái gì, Tử mà cười á? Chị có nhìn nhầm không thế?".
Cố Hạ nhăn mặt :"Nhầm thế nào được, mắt chị đây tinh lắm đấy nhé!".
Nghe vậy, Trịnh Tử Nhiên cũng vô cùng tin tưởng, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô.
Cố Tử ngẫm nghĩ một chút mới gật gù:"Ừ, là bạn gái!".
Nếu để Phong Dạ biết, chắc anh ta sẽ tức điên lên ấy nhỉ?
Câu trả lời của cô khiến bốn người kia như gặp quỷ.
Đường Hạo há hốc mồm:"Không ngờ mỹ nhân lại chơi gái!".
Kiến Lâm lắc đầu chán nản:"Nữ nhân trêи đời hoàn toàn không muốn thuộc về đàn ông chúng ta!".
Trịnh Tử Nhiên:" Cố Tử à, cậu nói thật sao?".
Cô không tin, Cố Tử không thể nào thích con gái được!
Cố Tử chưa kịp trả lời thì bên cạnh đã phát ra tiếng thở dài:"Haiz, xem ra tình cảm của chị đây dành cho nhóc Cố đã bị vứt bỏ rồi!".
Cô đanh mặt nhìn Cố Hạ.
Bộ dạng kia là ý gì? Sao cô cảm thấy mình giống người đàn ông phụ bạc thế nhỉ?
"Tôi nói đùa thôi, đó chỉ là một người bạn!".
Nói rồi, cô uống một hớp rượu, cất điện thoại đi.
"Bạn? Nhóc có bạn sao?".
Đường Hạo nhướn mày.
Cố Tử chả khác nào tảng băng di động, liệu có ai dám kết bạn chứ? Không sợ chết cóng à?
Mặt cô tối sầm :"Em làm sao mà không thể có bạn?".
"Thế người đó là ai? Cậu quen biết thế nào?".
Trịnh Tử Nhiên hỏi.
Cố Tử :"Vô tình quen biết, không thể tiết lộ danh tính!".
Cố Hạ hừ lạnh:"Cứ như cao nhân sống trêи núi, làm bộ làm tịch!".
Nghe vậy, cô không nhịn được mà cười thầm.
Anh ta cũng có thể coi là cao nhân sống trêи núi mà!
END.
đại khái là cái váy này nè (。・ω・)ノ゙img.