Ở một góc trong quán bar, nam nhân mặc bộ Âu phục đen tuyền phẳng phiu, chân bắt chéo, cánh tay đặt trêи thành ghế salon cao cấp, từng ngón tay thon dài miết miết thái dương, tay còn lại cầm ly rượu đặt trêи đầu gối.
Đôi mắt phượng đẹp đẽ một mực nhìn chăm chú dáng người dụ hoặc của nữ nhân mặc váy đỏ đằng kia.
Gương mặt tuấn lãng không hiện lên biểu cảm gì, hoặc là do ánh đèn mờ ảo của quán bar nên không nhìn rõ.
Không gian với tiếng nhạc xập xình, náo loạn bỗng một giọng nam trầm khàn vang lên :"Cô ta...thật sự là Cố Tử sao?".
Alex ngồi bên cạnh hắn, thận trọng gật đầu:"Vâng!".
Dịch Dã nhếch môi, đáy mắt lộ ra ý cười:"Thật đặc biệt!".
Hắn đã từng nhìn thấy ảnh của Cố Tử, nhưng không phải là dáng vẻ như bây giờ.
Quả thật, ban đầu hắn suýt nữa đã không nhận ra.
Những bức ảnh đó không có bộ dạng câu hồn đoạt phách, không có nụ cười mị hoặc, càng không có nét mặt quyến rũ ảm đạm.
Từng cử chỉ đều thu hút mọi sự chú ý, mọi sự thèm khát.
Cho dù mang biểu tình khó gần nhưng vẫn hài hòa đến lạ lùng.
Đúng là người đẹp hơn trong ảnh!
Hắn bỗng nhiên cảm thấy, đến đây là một điều đúng đắn.
Vốn dĩ mục đích ngày hôm nay của hắn khi đến Bad Night chỉ là muốn thư giãn một chút, sau khi giải quyết đống công việc chất cao như núi kia.
Nhưng nào ngờ, lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Suốt quãng thời gian này, Dịch Dã hắn không ít lần sai tinh anh theo dõi Cố Tử.
Nhưng không một ai có thể trở về.
Điều này cho thấy, bọn chúng đều bị Cố Tử phát hiện.
Thế nên, một chút hành tung của cô hắn cũng không biết.
Không thể không nói hắn đã có phần đánh giá thấp năng lực của cô.
Từ đầu tới cuối, hắn chỉ muốn tìm chút manh mối liên quan tới cái chết của Hàn Mãnh trêи người Cố Tử.
Nhưng cô cứ xuất quỷ nhập thần như thế, khiến hắn một chút thu thập cũng không có.
Ngoại trừ việc biết cô là người cuối cùng Hàn Mãnh gặp trước khi chết, thì những thứ khác đều không tra ra.
Chuyện này coi như tiếp tục đi vào ngõ cụt.
Trong suốt quá trình điều tra, hắn đều thông qua Alex cho nên chưa từng gặp Cố Tử ngoài đời.
Lần này gặp được quả là mở rộng tầm mắt.
Cái dáng vẻ cứng nhắc trong mấy bức ảnh kia và bây giờ khác xa một trời một vực.
"Hắc Điêu cũng thật khéo đào người!".
Dịch Dã mấp máy cánh môi, đôi mắt nhìn chăm chăm cái eo thon nhỏ lấp ló sau mảnh vải đỏ óng.
Liệu một bàn tay của hắn có thể bao trọn nó không nhỉ?
"Dạo gần đây, cứ đến cuối tuần là nhóc liền mất tích.
Rốt cuộc nhóc trốn đi đâu vậy?".
Đường Hạo huýt vai cô, cơ thể anh ta không ngừng đung đưa theo điệu nhạc, hai chiếc hoa tai vì thế mà va vào nhau phát ra âm thanh leng keng.
Cố Tử lười nhác xoay xoay ly rượu, miệng lẩm bẩm đếm từng chai rượu đặt trong chiếc tủ kính trước mặt.
Khi nghe Đường Hạo hỏi, cô hơi khựng lại một chút, một lúc mới lên tiếng đáp lại:"Đi luyện tập!".
"Luyện tập gì cơ?".
Cố Hạ ʍôиɠ lung hỏi.
Dù gì thân thủ của Cố Tử sớm đã vượt xa chị ta mấy con phố, đủ vốn liếng để có mặt trêи top 10 bảng truy nã của chính phủ thế giới.
Thế thì cần gì luyện tập nữa chứ? Chẳng lẽ con nhóc này muốn đạp cái tên ở top 1 xuống à?
Cố Tử thản nhiên nói:"Cách phá hủy nội tạng của một người nhưng không ảnh hưởng đến bên ngoài!".
Cố Hạ nhăn mặt:"Nhóc nghĩ mình là cao thủ nội công à? Chưởng một cái liền làm người ta bay tới Thái Bình Dương!".
"Phụt!".
Đường Hạo bật cười lớn, anh ta nhướn mày nhìn cô:"Không phải chứ Cố Tử? Em định luyện cái này thật à?".
"Không được sao?".
Cố Tử giả vờ ngây ngô hỏi lại.
Đường Hạo xua tay:"Haha, không, không phải không được! Nhóc muốn luyện thì cứ luyện, đến khi thành công thì anh tìm cho nhóc vài người để nhóc chưởng, haha!".
Cố Hạ lắc đầu:"Nhóc điên rồi!".
Cố Tử nhún vai, không thèm phản bác.
Mặc kệ họ muốn nghĩ gì thì nghĩ, chứ cô cũng chả còn cách nào.
Không thể tiết lộ hành tung của mình, càng không thể nói ra sự tồn tại của Phong Dạ.
Cô chỉ có thể nói như vậy thôi, huống hồ cô cũng thật sự đi luyện tập, nhưng cũng không đến mức phá hủy nội tạng của con người mà không làm ảnh hưởng đến da thịt bên ngoài.
Đường Hạo đứng dậy, miệng vẫn còn khanh khách cười :"Không chơi với nhóc nữa, anh đây phải đi tìm hồng nhan rồi.
Tiểu Lâm Tử, đi nào!".
Kiến Lâm nghe ba tiếng kia liền đanh mặt, đôi mắt dâng lên sát khí bắn về phía Đường Hạo:"Cậu còn gọi tôi là Tiểu Lâm Tử nữa thì đứng trách tôi không hạ thủ lưu tình!".
"Ài, anh đùa một chút thôi mà.
Honey đừng hung dữ như vậy!".
Đường Hạo vừa nói, vừa cười cợt khoác vai Kiến Lâm.
"Con mẹ nó, Đường Hạo, cậu thử nói một lần nữa xem!".
Kiến Lâm tức giận nắm tóc anh ta giật xuống.
Cơn đau ập tới, Đường Hạo nhăn mặt miệng không ngừng la hét:"A, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Đừng, đừng nắm tóc, tôi xin lỗi Kiến Lâm ca ca! Tha cho tôi đi mà!".
Đường Hạo giãy giụa trong tay Kiến Lâm, y híp mắt thả Đường Hạo ra, thuận chân đá vào ʍôиɠ anh ta một cái.
Kiến Lâm liếc mắt, bỏ mặc Đường Hạo mà tiến vào sàn nhảy, dáng vẻ hậm hực khi nãy phút chốc biến mất.
Đường Hạo xoa xoa cái ʍôиɠ, ủ dột đi theo Kiến Lâm, cũng không quá lâu anh ta đã lấy lại khí thế mạnh mẽ, hấp dẫn của bản thân mà lắc lư theo tiếng nhạc sôi động.
Cảnh tượng vừa rồi, cô chứng kiến đã hơn chục lần nên chẳng còn thấy lạ lẫm gì.
Đường Hạo là tên duy nhất dám trêu chọc Kiến Lâm kiểu đó, nếu đổi lại là người khác thì sớm đã bị Kiến Lâm phanh thây rồi.
"Chết rồi!".
Trịnh Tử Nhiên chợt cao giọng, mặt mài nhăn nhó.
Cố Hạ nghi hoặc quay đầu nhìn cô ấy:"Có chuyện gì vậy?".
Trịnh Tử Nhiên bộ dạng khóc không ra nước mắt đáp :"Phấn của em bị trôi rồi!".
Nói rồi, Trịnh Tử Nhiên đứng dậy lôi Cố Hạ đi về phía nhà vệ sinh:"Chị đi dặm lại phấn với em!".
Cố Hạ không tình nguyện mà đi theo Trịnh Tử Nhiên, cô nhìn thấy chỉ biết lắc đầu thở dài.
Một mình ngồi uống rượu, tuy đã quen nhưng vẫn có chút buồn chán.
Cố Tử lia mắt đến những thân thể đang không ngừng uốn éo trêи sàn nhảy.
Mơ hồ có thể thấy Đường Hạo đang ôm eo một cô gái xinh đẹp.
Chậc, vị tiền bối này vẫn chứng nào tật nấy.
Cứ gạ gẫm cô em này đến cô em khác, thế nhưng chẳng chịu cùng một ai yêu đương lâu dài.
Cố Hạ đặt cho anh ta danh hiệu "Thánh sắc" quả không sai!
Đưa tay vuốt mái tóc ra sau, tiếp tục lướt điện thoại tìm những cái thú vị.
Dạo gần đây nhóm chat của tổ chức vẫn còn náo nhiệt buôn dưa lê về chuyện của Vọng Hồn.
Có nhiều người thích đóng vai làm thám tử mà suy luận linh tinh về hung thủ sát hại Hàn Mãnh, cũng có người dự đoán rằng Dịch Dã sẽ cho em trai anh ta là Dịch Trừng lên thay thế vị trí của Hàn Mãnh.
Dù gì, thế lực ở châu Âu và châu Phi cũng không thể không có người quản.
Dịch Dã trăm công nghìn việc, nếu lo thêm số công việc của Hàn Mãnh thì mười phần sức lực của anh ta cũng sẽ bị hao tổn.
Đại hội Máu vài tháng nữa sẽ diễn ra, lúc trước người tham gia là Hàn Mãnh, nhưng bây giờ hắn đã chết nên hoặc là Dịch Dã sẽ bỏ cuộc chiến này sang một bên, hoặc là Alex sẽ thi đấu.
Nhưng người trong hắc đạo đều biết, Dịch Dã là kẻ hiếu thắng nên chắc chắn anh ta sẽ cử Alex đi thi đấu.
Mục đích chiến thắng không phải phần thưởng mà là để hạ nhục Hắc Điêu trước giới hắc đạo.
Có điều bây giờ cái cô quan tâm không phải chuyện này.
Đại hội Máu năm nay, cô muốn tham gia, chỉ là không biết lão đại có cho phép hay không!
"Mỹ nữ, uống một mình sao?".
Một nam nhân với mái tóc màu xanh đen, dung mạo khôi ngô đột nhiên từ đâu xuất hiện ngồi bên cạnh cô.
Cố Tử chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục dán mắt vào điện thoại.
Bị cô thờ ơ, nam nhân trái lại không cảm thấy mất tự nhiên mà tiếp tục độc thoại:"Tôi tên Lư Duật Khả, không biết tôi có thể uống với cô một ly không?".
Cố Tử tiếp tục im lặng.
Lư Duật Khả bắt đầu thấy ngượng ngùng, nhưng vẫn cố duy trì vẻ lãng tử, tiêu sái nói:"Mỹ nữ, cô không để ý tớ tôi khiến tôi thật sự rất tổn thương đó!".
Đến lúc này Cố Tử mới buông điện thoại xuống, đôi đồng tử đen láy hiện lên vài tia lạnh lẽo:"Anh muốn gì?".
Lư Duật Khả thoáng chốc vui mừng khi cuối cùng cô cũng chịu đáp lại, gã nhếch môi cười nói:"Tôi chỉ muốn uống cùng cô một ly!".
"Anh thực sự chỉ muốn uống cùng tôi một ly?".
Cô híp mắt nhìn gã, nửa cười nửa không nói.
Đã tự mò đến bắt chuyện với cô, chắc chắn lý do sẽ không đơn giản như vậy.
Đoán trúng tim đen Lư Duật Khả vẫn vô cùng bình tĩnh, gã cong môi cười khẽ, không chút ngần ngại mà mang cơ thể áp sát người cô, gã nói:"Vậy cô có muốn làm bạn gái tôi không?".
Lư Duật Khả gã suy cho cùng cũng là phú nhị đại, dung nhan cũng anh tuấn phi thường, nên không có cô gái nào không bị gã hạ gục.
Nữ nhân trước mặt chắc cũng như thế thôi, kiêu kỳ lúc đầu, về sau rồi sẽ hiện nguyên hình.
Cố Tử nghe vậy lại chẳng mang biểu cảm gì, khẽ nâng mắt nhìn Lư Duật Khả như nhìn một kẻ ngốc:"Tôi có bệnh, anh còn muốn không?".
Lư Duật Khả hơi cau mày:"Bệnh gì?".
Cô đưa tay chống cằm, mặt hiện lên ý cười:"HIV!".
Lư Duật Khả nghe vậy thì chấn động một chút, nhưng nghĩ tới gì đó liền nhướn mày nói:"Mỹ nữ, chiêu này của cô cũng quá cũ rồi đi!".
Giả vờ nói mình bị bệnh để tránh móng vuốt của "sói đói" gã đã nhìn thấy nhiều lần.
Chỉ là không ngờ, hôm nay lại có người dùng chiêu đó lên người gã.
Bỗng chốc, Lư Duật Khả cảm thấy khó chịu.
Cố Tử ngây ngô:"Anh Lư, bộ dạng của tôi giống nói dối lắm sao?".
Lư Duật Khả nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, chỉ thấy trong đó là một mảnh yên tĩnh, không chút dao động.
Thế nào cũng chẳng giống đang lừa gạt gã.
Lẽ nào, là thật sao?
"Nếu anh Lư đây không ngại, tôi có thể ngủ với anh một đêm.
Dù gì cũng chỉ là HIV, đâu có chết ngay lập tức!".
Cố Tử nở một nụ cười quỷ dị, khiến Lư Duật Khả khẽ rùng mình.
Gã vội đứng dậy, cố giữ dáng vẻ phóng khoáng ban đầu nói:"Để hôm khác đi, tôi có việc phải đi rồi.
Tạm biệt!".
Lư Duật Khả gấp rút xoay người rời đi.
Tuy gã ăn chơi trác táng, không sợ trời không sợ đất, nhưng không có nghĩa sẽ không sợ căn bệnh này.
Mỹ nhân đây cho dù sắc nước hương trời, bách bàn nan miêu* nhưng gã không thể mang tính mạng ra để đánh cược được.
Cố Tử nhìn bóng lưng của Lư Duật Khả, lặng lẽ treo vẻ mặt chế nhạo.
Nhát gan như vậy mà đòi làm bạn trai tôi? Còn lâu!
Lư Duật Khả vừa đi, hai người Cố Hạ và Trịnh Tử Nhiên cũng vừa trở về.
Họ lần lượt nhìn theo hướng gã rời đi, rồi lại nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.
"Hắn ta là ai vậy?".
Cố Hạ hỏi.
Cô điềm tĩnh nói:"Một kẻ muốn làm bạn trai tôi!".
Cố Hạ không quá ngạc nhiên, con nhóc này suy cho cùng cũng là đại mỹ nhân, có nam nhân mò đến gạ gẫm là chuyện thường tình.
Trịnh Tử Nhiên:"Cậu từ chối thế nào mà trông hắn ta như bị chó cắn thế kia?".
Cố Tử nhún vai:"Thì bảo tôi bị HIV!".
Trịnh Tử Nhiên chậc lưỡi một cái, cười cợt nói:"Nhỡ tên đó không tin thì sao?".
Cô nhướn mày:"Vậy tôi phải học lại diễn xuất rồi!".
Trong tổ chức, có một lớp học dạy diễn xuất để dành cho những trường hợp ngụy trang đánh lừa đám cảnh sát, hoặc trà trộn làm gián điệp.
Vì vậy nên khi đối diện với đám người cảnh sát Lý, cô mới có thể gạt họ dễ dàng như vậy!
Cố Hạ bỗng nhiên nhào vào lòng cô, cất giọng mè nheo :"Chao ôi, Cố Tử của chị thật biết cách chặt đứt hoa đào để thủ thân như ngọc vì chị!".
Phút chốc, mặt cô tối sầm, chưa kịp lên tiếng mắng thì chợt cảm thấy ngực phải bị bóp mạnh một cái.
Dây thần kinh căng chặt, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Cố Tử nhìn xuống bàn tay trắng nõn của Cố Hạ đang đặt trêи bầu ngực của cô, rồi lại liếc nhìn gương mặt đầy thoả mãn của chị ta.
Cô nghiến răng ken két, giọng nói mang chút nặng nề:"Cố Hạ!".
Cố Hạ lập tức buông cô ra, tay trái nắm lấy tay phải, mặt đầy kinh hỉ mà bước tới gần Trịnh Tử Nhiên, chị ta tỏ vẻ không tin được mà lên tiếng:"A Nhiên, chắc chị phải đem bàn tay này đặt vào lồng kính thôi!".
Trịnh Tử Nhiên vừa nãy đã chứng kiến toàn bộ hành động của Cố Hạ, lại nghe chị ta nó như vậy nhất thời không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Nhưng bỗng phát giác được một cỗ lạnh lẽo đang bắn lên người, Trịnh Tử Nhiên vội vã thu liễm lại.
"Bàn tay đã chạm vào ngực của đại mỹ nhân Hắc Điêu, thật quá quý giá rồi!".
Cố Hạ tấm tắc, mải mê nhìn ngắm bàn tay đã gây nên tai hoạ của mình.
Cố Tử xiết chặt ly rượu trong tay, cắn răng quát khẽ:"Cố Hạ, chị chán sống rồi sao?".
Dám động vào ngực của cô, cho dù là con gái của lão đại cô cũng phải trảm!!
Mang đao ra đây cho ông!
Trái lại, Cố Hạ chỉ cười mãn nguyện, dáng vẻ vô thức chọc tức Cố Tử.
Khiến lửa giận của cô như được châm thêm dầu.
END.
*bách bàn nan miêu: vẻ đẹp khó có thể miêu tả.