"Lão Dật, cho dù ông có nói thế nào thì chuyện này tôi cũng không thể giúp ông.
Tôi nghĩ, ông nên nhờ người khác thì hơn.
Xin phép!".
Dứt lời, Cố Ly Khiêm đứng dậy gật đầu chào Lão Dật rồi nhấc chân rời khỏi phòng.
Nhìn tấm lưng của Cố Ly Khiêm, Lão Dật chỉ đành thở dài một cách tiếc nuối.
Bị người đàn bà này từ chối, ông ta cũng chẳng còn cách nào khác.
Tuy ông ta có chỗ đứng rất vững trong hắc đạo, nhưng Cố Ly Khiêm vẫn có thể đạp ông ta xuống khỏi vị trí đó.
Quan hệ với bên chính phủ của ông ta đối với Cố Ly Khiêm chỉ là chuyện muỗi.
Chẳng qua là bà ta lười giải quyết phiền phức, chứ với thực lực không ai sánh bằng, cùng với uy quyền của nhà họ Cố, Cố Ly Khiêm hoàn toàn có khả năng dẹp yên mọi chuyện.
Sự nể trọng của bà ta, có khi chỉ là vẻ bề ngoài, bởi trong mắt Cố Ly Khiêm đám người ở đây chẳng khác nào cỏ rác.
Riêng về phần Dịch Dã, ông ta vẫn có thể nhờ vả hắn, nhưng hắn có đồng ý giúp không mới quan trọng.
Đang lúc Lão Dật vừa định mở lời thì Dịch Dã đột nhiên đứng dậy, dáng vẻ đầy sát khí lúc nãy vẫn còn hiện hữu trêи gương mặt, hắn lên tiếng:"Về chuyện này, tôi sẽ giúp ông giải quyết hậu quả.
Còn việc mở đường, phiền ông nhờ người khác.
Xin phép!".
Nói rồi, hắn thong thả rời đi.
Đám lão đại nghe xong tâm trạng nặng nề đến cực điểm.
Tên Dịch Dã này nói như vậy, chẳng phải ép họ vào con đường chết sao? Tuy thuộc hạ của họ có không ít tinh anh nhưng khi đối diện với bọn mafia Ý hung tợn kia, chúng chỉ là những con khỉ đang nhảy nhót.
Về phần Lão Dật, mặc dù cảm thấy thất vọng vì lời nói của Dịch Dã nhưng ông ta vẫn có thể chấp nhận được.
Suy cho cùng quyền lực của hắn cũng thuộc dạng đứng đầu trong hắc đạo, ông ta không thể được nước lấn tới, nếu không sau này sợ rằng ông ta không có ngày nào sống yên.
Nên việc hắn đồng ý dọn dẹp hậu quả sau khi mở đường sẽ khiến ông ta an tâm hơn.
Chỉ cần đám người mở đường thành công thì chuyến hàng của ông ta có thể giao một cách an toàn.
"Các vị lão đại, như các vị đã thấy đấy hiện tại tôi chỉ có thể nhờ vào mọi người.
Mong rằng mọi người sẽ không khiến tôi phải thất vọng!".
Ý tứ này chính là chặt đứt con đường từ chối của đám lão đại kia.
Bọn họ bây giờ đã không còn đường lui, đành ngậm ngùi chấp thuận.
-
"Mọi người nói xem lần này lão Dật lại muốn nhờ vả lão đại của chúng ta việc gì?".
Lý Bàng Uy lên tiếng.
Đường Hạo xoa cằm suy ngẫm:"Chắc không phải là mấy việc vận chuyển chất cấm đó chứ? Lão đại có bao giờ động vào loại hàng này đâu!".
Kiến Lâm gật gù:"Cũng có thể là mượn quân dẹp đường!".
Cố Hạ vỗ đùi một cái, dáng vẻ như chợt nhớ ra cái gì đó:"Vài ngày trước tôi có nghe nói một chuyến hàng của lão ta bị kẹt khi đang trêи đường tới Italy.
Chắc chắn là do đám người mafia ở đó làm rồi!".
"Hừ, lão ta biết chọn người nhờ vả ghê nhỉ?".
Người lên tiếng là một nữ nhân tên Khúc Lăng, cũng thuộc trong hiệp hội buôn dưa lê của bọn họ.
Quan Cảnh Vũ chẹp miệng:"Không cần đoán cũng biết lão đại sẽ cự tuyệt!".
Giao tình giữa ông của Cố Ly Khiêm và trùm mafia Ý không hề đơn giản, cho nên bà cũng nể mặt vài phần.
Việc cự tuyệt là không thể tránh khỏi.
Một người chợt nhận ra từ nãy tới giờ Cố Tử vẫn chưa nói lời nào liền lên tiếng gọi: "Ể nhóc Cố, sao im ắng vậy? Chẳng nhẽ đang lo lắng về trận đấu à?".
Lý Bàng Uy xì một tiếng:"Nhóc lo cái gì, anh đây đã điều tra rồi, người đấu với nhóc là con gái của lão đại tổ chức Bạch Sơn.
Thực lực đoán chừng cũng không dễ nuốt, nhưng với nhóc thì chắc một chiêu liền thắng đo ván!".
"Cậu nói con gái của lão đại Bạch Sơn?".
Đường Hạo hưng phấn lên tiếng:"Là cô gái có thân hình nóng bỏng luôn trụ hạng năm trêи bảng vàng truy nã của chính phủ - Bạch Dụ Lan?".
Lý Bàng Uy búng tay một cái:"Chính là cô ấy.
Mấy năm trước Bạch Dụ Lan lui về giúp lão Bạch lo chuyện trêи thương trường, đột nhiên năm nay quay lại tham gia đại hội.
Thật khiến nhiều người khó hiểu!".
"Bởi vì năm nay từ đâu xuất hiện một Cố Tử, chỉ mất chưa tới nửa năm đã leo lên tận top mười bảng vàng của đám người chính phủ.
Nên thân đã từng là nữ sát thủ duy nhất mất hai năm lọt vào top mười như cô ta, tất nhiên phải tới thử sức người mới chứ?".
Cố Ly Khiêm mở cửa bước vào, thong dong đi tới chỗ ngồi bên cạnh Cố Tử.
Chốc bà đưa mắt nhìn cô:"Sao? Sợ rồi?".
Cố Tử nhếch môi:"Tuy thời thế bây giờ có chút thay đổi.
Nhưng mà lão đại, khoảng cách giữa hai năm và nửa năm rất khác biệt!".
Vừa dứt lời, cô liền nhận được một tràn tung hô của đám huynh đệ tỷ muội bên kia.
Đường Hạo giơ ngón cái:"Hay lắm nhóc Cố, rất có khí phách!".
"Không hổ là đệ nhất mỹ nhân của Hắc Điêu chúng ta.
Yên tâm, sau khi cậu thắng Đường sư huynh sẽ mua tặng cậu một hòn đảo!".
Trịnh Tử Nhiên tinh nghịch nháy mắt.
Vị Đường sư huynh nào đó sau khi nghe xong thì nhảy dựng, trợn mắt nhìn Trịnh Tử Nhiên:"Ơ hay, con nhóc này, anh đây nói thế bao giờ hả?".
Cố Ly Khiêm nhướn mày:"Còn không mau tặng một tràn pháo tay cho đại gia Đường?".
Lập tức, một trận vỗ tay vang lên như sấm.
Tiểu Hạo Hạo đáng thương mặc dù bi phẫn nhưng vẫn không thể làm gì.
Bỗng, Cố Ly Khiêm huýt vai cô điềm đạm nói:"Một chút nữa không cần hạ thủ lưu tình.
Dù sao Bạch Dụ Lan đó cũng nhiều lần dùng mỹ nhân kế lôi kéo người của chúng ta sang Bạch Sơn.
Lần này cho ả tàn phế để biết được Hắc Điêu không phải dễ đụng vào!".
Dùng mỹ nhân kế lôi kéo người của Hắc Điêu? Sao cô chưa từng nghe tới chuyện này nhỉ?
Cố Hạ dường như cũng không hề biết bèn lân la thăm hỏi:"Mẫu hậu, có chuyện này thật sao?".
Cố Ly Khiêm gật đầu.
"Là ai vậy?".
Lần này, Kiến Lâm thay bà lên tiếng:"Phong Dạ.
Anh ta nhiều lần bị Bạch Dụ Lan dùng chiêu mỹ nhân kế, nhưng đều bất thành ngược lại còn bị Phong Dạ đe dọa sẽ lật tung cả Bạch Sơn.
Sau đó cô ta chuyển sang những người khác của Hắc Điêu.
Nhưng biết làm sao đây, đám đực rựa nhà chúng ta quá cứng so với tưởng tượng của cô ta nên chẳng bao lâu đã bỏ cuộc!".
Nam nhân của Hắc Điêu tuy có khá nhiều tên ham mê sắc đẹp, chẳng hạn là Đường Hạo.
Nhưng tuyệt đối sẽ không đụng tới người có ý đồ xấu đến tổ chức.
Đó gọi là háo sắc có lý trí!
Trọng tâm khiến cô chú ý không phải Bạch Dụ Lan, mà là đối tượng bị cô ta quyến rũ kia.
Cư nhiên lại là cái tên ôn thần đó.
Thoáng chốc, tâm tình cô tụt dốc không phanh.
Cố Hạ híp mắt, nghiến răng nói:"Không ngờ ả ta lại có gan làm chuyện như thế.
Đã vậy, thì nhóc Cố, em không cần nương tay.
Cứ hành chết cô ta, chị đây chống lưng cho em!".
Vừa nói xong, chị ta liền bị Cố Ly Khiêm gõ vào đầu:"Oai phong nhỉ?".
Xem lại là ai chống lưng ai?
"Mẫu hậu, con dù sao cũng là Cố tổng danh tiếng lẩy lừng đấy nhé, nên mẹ không được tổn thương tới cái đầu cơ trí này.
Ngộ nhỡ con trở thành kẻ ngốc thì không ai quản Cố thị giúp ông ngoại đâu!".
Cố Hạ ủy khuất nói.
Cố Ly Khiêm chỉ cười nhạt:"Thế cho hỏi, Cố tổng cao quý ngày ngày bận rộn chuyện tập đoàn sao vẫn có thời gian ở đây nói chuyện phiếm thế? Cố thị sắp phá sản rồi à?".
Nghe vậy, chị ta lập tức chu môi phủ nhận:"Không có nhé, Cố tổng đây đương nhiên là bận rộn trăm bề.
Nể tình mẫu hậu đại nhân nên hôm nay mới bỏ ra chút ít thời gian đến cổ vũ đàn em thôi!".
Cố lão đại chỉ bày ra vẻ mặt "à thế à?".
-
Phòng chờ vẫn tiếp tục nói chuyện sôi nổi, riêng Cố Tử cảm thấy có chút không thoải mái nên bèn ra ngoài đi dạo.
Dọc theo hành lang tương đối vắng vẻ, đa số các tổ chức tham gia đều đã ở phòng chờ.
Cô vừa đi vừa ngắm nghía những bức tranh đáng giá treo trêи tường, bất giác trong đầu hiện ra khuôn mặt của người nào đó.
Nghĩ tới Cố Tử lại có phần khó chịu, Phong Dạ thế nhưng từng bị Bạch Dụ Lan quyến rũ.
Vậy mà tự xưng chưa từng chạm vào nữ nhân.
Hừ, dối trá!
Cố Tử dừng chân trước một bức tranh, trong tranh vẽ một cặp đôi nam nữ đang mặn nồng trao nhau nụ hôn.
Bất giác, mặt cô nóng lên bất thường.
Cố Tử cắn răng vỗ mặt mình vài cái, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.
"Xin chào!".
Một giọng nói nữ nhân thánh thót vang lên.
Cố Tử quay đầu nhìn sang lập tức trông thấy Bạch Dụ Lan một thân trang phục đen bó sát sải bước tới đây.
Cô khẽ híp mắt nhìn gương mặt kiêu ngạo của đối phương.
Bạch Dụ Lan suy cho cùng cũng có nhan sắc tuyệt hảo, nhưng cái nhìn khinh bỉ của cô ta khiến chỉ cô càng thêm chán ghét.
Đi theo Bạch Dụ Lan có hai nam nhân cao to, dung nhan tuấn tú, không hề lộ ra chút biểu cảm nào.
Cố Tử âm thầm đánh giá, cảm thấy hai tên này không tầm thường.
Bạch Dụ Lan không hề để tâm tới ánh mắt dò xét của cô, ung dung đứng khoanh tay dáng vẻ cao ngạo nói:"Cô chính là cái người chỉ mất nửa năm để lọt vào top mười sao? Không tầm thường đến thế chứ?".
Đối với lời nói thế này Cố Tử không hề phản ứng thái quá, nhướn mày một cái, nhếch môi cười rồi quay đi tiếp tục ngắm nhìn bức tranh.
Quả nhiên, vật vô tri bớt chướng mắt hơn cô ta.
Thái độ dửng dưng như vậy khiến cô ta có chút ngoài ý muốn.
Những tưởng đối phương sẽ bày ra vẻ mặt tức giận hoặc gì đó, không nghĩ tới lại thành ra thế này.
Tốt, cũng có khí phách của top mười đấy chứ.
Bạch Dụ Lan nhẹ nhàng tiến tới gần một bước, giọng nói mang theo vài tia khinh miệt:"Cố Tử, một chút nữa đừng quá sợ hãi.
Tôi ra tay tuy có chút mạnh bạo nhưng nếu được vẫn sẽ giữ lại mạng sống cho cô.
Cũng đừng cảm thấy nhục nhã, dù gì tôi vẫn ở trêи cô vài bậc mà!".
Nghe xong, Cố Tử không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Cô thản nhiên xoa xoa chiếc vòng tay, chậm rãi xoay người đối diện với Bạch Dụ Lan, chân nhẹ nhàng tiến một bước rút ngắn khoảng cách giữa cả hai.
Ung dung xỏ hai tay vào túi, vẻ mặt lười nhác lên tiếng:"Cái bảng xếp hạng kia cùng lắm chỉ chứng minh cô đã giết hết bao nhiêu mạng người, hoàn toàn không biết cô có thực lực đến đâu.
Tôi chỉ vừa xuất hiện cách đây hơn một năm, tất nhiên chưa có dịp ra tay nhiều như vậy.
Nên cái top năm của cô không nói lên được gì đâu!".
Dừng một chút, cô khẽ khom lưng, gương mặt Cố Tử thoáng chốc đã phóng đại trước Bạch Dụ Lan:"Mượn lời của cô.
Một lúc nữa đừng sợ hãi, tôi ra tay cực kì mạnh bạo nên nếu có thể cô sẽ nhẹ nhàng ra đi, hoặc không thì tàn phế suốt đời.
Cũng đừng cảm thấy nhục nhã, dù gì đẳng cấp giữa Bạch Sơn và Hắc Điêu rất cách biệt, đẳng cấp giữa nửa năm và hai năm càng cách xa hơn mà!".
Nhoẻn miệng cười một cái, Cố Tử lướt qua Bạch Dụ Lan rời đi.
Bạch Dụ Lan cắn chặt răng, hai tay nắm thành quyền, cơn thịnh nộ cuộn trào trong lòng như sóng dữ.
Vốn dĩ cô ta muốn tới chỉ để khiêu khích Cố Tử, làm giảm ý chí chiến đấu của cô.
Thế nhưng lại bị đối phương công kϊƈɦ ngược lại.
Là do cô ta đã quá xem thường Cố Tử.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Huống hồ chỉ là lời nói, thực lực còn chưa biết ra sao.
Đợi đến khi thi đấu, cô ta nhất định phải trả món nợ này.
Cố Tử tiếp tục đi tham quan toà lâu đài với một tâm trạng hả hê, chỉ cần nhìn gương mặt tức tối của Bạch Dụ Lan tưởng chừng cô đã có thể cười tới sáng mai.
Không uổng công bao nhiêu năm làm chị em với Cố Hạ, khả năng đả kϊƈɦ người khác trở nên lợi hại đến cô còn phải sợ.
Đang thong dong bước đi thì hai thân ảnh chặn trước mắt cô.
Dựa vào cảm nhận ban đầu, hai người này tuy không có địch ý nhưng vẫn phát ra loại khí tức chẳng mấy thiện cảm.
Chậm rãi ngước mắt lên, Cố Tử liền thấy hai nam nhân sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt sắc bén nghiêm trang.
Điều quan trọng là cô không hề biết hai người này.
Trong lúc cô chăm chú đánh giá họ, thì một trong số đó máy móc lên tiếng:"Cố tiểu thư, lão đại của chúng tôi muốn gặp cô, phiền cô theo chúng tôi!".
Cố Tử đề phòng, đôi mắt phượng híp lại:"Lão đại các người là ai?".
-
Từ khi bước vào căn phòng xa hoa, lộng lẫy này cho tới lúc ngồi đối diện với nam nhân kia, dây thần kinh của Cố Tử vẫn luôn căng chặt.
Chỉ là đi dạo cho khuây khỏa một chút, thế nhưng liền bị họ Dịch mời uống trà?
Âm thầm đánh giá số người có trong căn phòng này.
Ước tính cô vẫn có thể chạy thoát được nếu gặp bất trắc, hoặc không cùng lắm thì đi gặp Diêm Vương vậy.
Chỉ có điều, hắn tìm cô làm quái gì chứ?
"Không cần lo lắng, tôi chẳng qua chỉ muốn tâm tình với cô một chút thôi!".
Đột ngột bị mời tới đây, tất nhiên sẽ khiến đối phương cảm thấy bất an.
Huống hồ, hắn còn thuộc phe đối lập với Cố Tử, cô đã không bỏ chạy ngay lập tức đã quá là kì diệu rồi.
Cố Tử vô thức híp mắt.
Chính xác là không hề tin tưởng lời bói của Dịch Dã.
Ai lại rảnh rỗi đến mức tìm kẻ thù chỉ để tâm tình chứ?
Nhìn dáng vẻ đề phòng của cô, Dịch Dã có chút bất đắc dĩ.
Chốc, hắn lấy ra một chiếc hộp nhung thiết kế đơn giản, đặt lên bàn và đẩy nó về phía cô:"Trả lại cho cô!".
Đáp trả lại hắn là ánh mắt nghi hoặc của Cố Tử.
Dịch Dã chỉ tay, ý muốn cô mở chiếc hộp ấy ra.
Cố Tử nhìn nó một lúc lâu, dù trong lòng tràn ngập ngờ vực nhưng cuối cùng vẫn đưa tay cầm lấy chiếc hộp.
Cô không nhanh không chậm mở ra, liền thấy nằm gọn bên trong là một sợi dây chuyền bạc hết sức đơn giản, không có mặt.
Điều quan trọng ở đây, nó là sợi dây chuyền của cô.
Cố Hạ tặng cho cô khi cô sắp đến căn cứ Nam Mỹ huấn luyện, đối với cô nó rất quan trọng.
Thế nhưng sau khi trở về từ Bad Night, cô mới phát hiện nó đã mất từ bao giờ.
Cố Tử cật lực tìm kiếm vẫn không hề thấy tung tích của nó.
Vậy mà nó lại nằm trong tay của Dịch Dã.
Có lẽ là trong lần vô tình đụng phải đó...
Đóng chiếc hộp lại, Cố Tử ngước mắt, thận trọng lên tiếng:"Cảm ơn!".
Dịch Dã nhếch môi, bàn tay thuôn dài nhìn rõ cả các khớp xương nhịp nhàng gõ lên mặt bàn.
Hắn nhìn cô bằng đôi mắt tràn ngập ý cười:"Muốn cảm ơn vậy hãy đáp ứng tôi một việc đi!".
Nội tâm Cố Tử ʍôиɠ lung một trận.
Một sát thủ quèn như cô thì có thể đáp ứng điều gì cho vị lão đại cao cao tại thượng này đây? Nhưng nhờ hắn mà cô tìm lại được sợi dây chuyền, cô cũng không nên nhỏ nhen như vậy.
"Ngài muốn tôi làm gì?".
Im lặng một lúc lâu, Dịch Dã mới chậm rãi lên tiếng:"Có hứng thú tới Vọng Hồn không?".
Nghe tới đây, Cố Tử không nhịn được mà nhíu chặt mày tựa như không hề nghĩ đối phương sẽ nói như vậy.
Cô không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Dịch Dã.
Chỉ là cô quá bất ngờ khi hắn lại muốn cô về làm việc cho hắn.
Với mối quan hệ rối rắm giữa hắn và lão đại Cố Ly Khiêm, chuyện này hoàn toàn không có khả năng.
Dịch Dã chắc chắn đã nghĩ tới chuyện này.
Thế nhưng tại sao hắn vẫn đưa ra yêu cầu chứ?
Cố Tử hít một hơi thật sâu, kéo một nụ cười gượng lên tiếng:"Dịch lão đại, cảm ơn tâm ý của ngài, nhưng tôi không có hứng thú!".
Dịch Dã gật đầu tỏ vẻ như đã biết từ trước, chốc hắn nói:"Không nằm ngoài dự đoán của tôi, cô có vẻ rất trung thành nhỉ?".
Cô im lặng mỉm cười.
Bầu không yên tĩnh một lúc, Dịch Dã lần nữa cất tiếng, kèm theo đó là ánh mắt âm trầm nhìn cô:"Vậy, nếu làm người phụ nữ của tôi thì sao?".
END..