Cố Tử Làm Nữ Phụ


Kiến Lâm suy tư một lúc.

Nếu như chỉ là trận đấu như những năm trước thì chỉ cần hai bên hoà nhau sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng hiện tại, trận đấu này Cố Tử đã bị mang ra làm vật đánh cược.

Càng nói, thực lực của Alex không thể đoán trước được.
Trận này, kỳ thật y không nắm chắc!.
Đến khi Kiến Lâm định lên tiếng thì đã bị Phong Dạ cướp lời:"Để tôi đánh!".

Vừa dứt lời, anh đã thành công khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía anh.

Đến Cố Ly Khiêm vẫn không nhịn được mà nhíu mày.
Cố Tử nhìn anh, đáy lòng dâng lên một trận khó hiểu.
"Alex thân thủ không tầm thường, thậm chí hắn ta còn trêи Hàn Mãnh vài bậc.

Cho nên, trận này Kiến Lâm lành ít dữ nhiều!".
Kiến Lâm thắc mắc:"Tại sao cậu lại hiểu rõ thân thủ của tên Alex đó như vậy?".

Theo như y biết thì Phong Dạ chưa từng đánh với hắn ta.
Phong Dạ không chút e dè, lập tức kể hết sự thật:" Thực ra năm ấy, sau khi đánh một trận với Hàn Mãnh khiến hắn thừa sống thiếu chết.

Thì Alex đã tới tìm tôi để trả thù cho Hàn Mãnh.

Lúc đó, Alex đã khiến tôi mở rộng tầm mắt!".
Nghe xong, tất cả đều không nhịn được mà trợn tròn mắt.

Thì ra Đại thần nhà bọn họ, sớm đã tỉ thí cả hai cánh tay đắc lực của Dịch Dã.
Theo lời của Phong Dạ, có vẻ anh đã lần nữa thắng Alex.

Nếu như họ biết sớm hơn, chắc có lẽ đã hất mặt lên trời giương oai với đám người Vọng Hồn kia.
"Nói như vậy là cậu muốn thay Kiến Lâm đánh vòng chung kết?".

Cố Ly Khiêm nhàn nhạt lên tiếng.
Phong Dạ nhướn mày:"Phải, cho dù bà không cho phép tôi vẫn sẽ đánh trận này!".

Cố Ly Khiêm nhìn chăm chăm vào anh, bà thấy sâu trong đôi mắt kia mơ hồ có vài phần kiên định.
Nhanh chóng, bà thu hồi ánh mắt, quay đầu về phía Kiến Lâm:"Kiến Lâm, cậu thế nào?".

Mặc dù hiện tại chỉ còn cách này mới có thể bảo vệ được Cố Tử, nhưng Cố Ly Khiêm vẫn không thể bỏ qua ý kiến của Kiến Lâm.
Kiến Lâm không chút nghĩ ngợi, lập tức đáp:"Tôi tất nhiên hoàn toàn đồng ý.

Trận đấu lần này liên quan đến Cố Tử, em ấy không chỉ là đồng nghiệp mà còn là một người em thân thiết của tôi.

Nếu như tôi đã không chắc chắn, thì cứ để cho người nắm chiến thắng gọn trong lòng bàn tay xử lí đi!".

Lời này, đều từ tận đáy lòng của y.

Cả y và Phong Dạ đều là anh em tốt của nhau, nhưng thực lực của anh lại hơn y rất nhiều.

Tuy nhiên, không phải vì vậy mà Kiến Lâm nảy sinh lòng đố kị, thậm chí y còn mang Phong Dạ ra làm mục tiêu để cố gắng.
Cho dù hôm nay việc thi đấu thay y Phong Dạ không lên tiếng thì nhất định Kiến Lâm vẫn sẽ đề xuất nó với lão đại.

An nguy của Cố Tử không thể để lọt vào tay kẻ chưa nắm chắc được phần thắng.

Chỉ cần có thể bảo vệ được em ấy thì y sẽ làm hết sức.

Phong Dạ nghe vậy, không nhịn được mà bật cười:"A Lâm, nhiều năm không gặp cậu vẫn nói hay như vậy.

Đường Hạo, xem ra cậu phải giữ cậu ta cho tốt, sơ xuất một chút không chừng sẽ bị người khác cướp mất đấy!".
Đường Hạo ngả ngớn vuốt tóc:"Cậu yên tâm, không một ai có thể cướp được người của tôi đâu!".

Vừa dứt lời, Đường Hạo lập tức nhận một cú đấm vào bụng.

Kiến Lâm nhìn cậu ta, hậm hực trừng mắt:"Nói bớt một câu sẽ khiến cậu sống lâu hơn một chút đấy!".
"Được rồi, bây giờ chỉ cần bàn bạc lại với Lão Dật thôi!".

Cố Ly Khiêm điềm tĩnh nói.

Phong Dạ thản nhiên đáp:"Bà yên tâm đi, cho dù ông ta không nể mặt bà thì cũng phải nể mặt Phong Dạ tôi đây chứ!".
Cố Ly Khiêm cười khẩy:"Oai phong của cậu xem ra còn lớn hơn cả tôi!".
"...".

Phong Dạ chẹp miệng, lẳng lặng không lên tiếng.

Lão bà bà này, sau nhiều năm không gặp vẫn sắc bén như trước.

Luôn khiến anh á khẩu, không có đường lui.
"Đi thôi!".

Cố Ly Khiêm đứng dậy nhấc chân bước ra khỏi phòng.

Phong Dạ cũng nhanh chóng đi theo, trước khi đi còn quay lại nháy mắt với Cố Tử:"Tôi đi nhé nhóc con!".
Cố Tử:"...".
Cánh cửa đóng sầm lại, cô lập tức bị mang ra tra hỏi:"Cố Tử, làm sao em lại quen biết với Phong Dạ thế?".

Kiến Lâm đem thắc mắc trong lòng ra tìm câu trả lời.
Bây giờ, chuyện đã tới nước này cô cũng không thể giấu được nữa.

Cố Tử bèn nói ra mọi chuyện, từ việc gặp Phong Dạ ở cánh rừng cho tới việc được anh huấn luyện thân thủ.
Nghe xong, Kiến Lâm liền nói:"Chả trách lúc ở sân bóng rổ anh lại thấy lối đánh của em quen thuộc đến vậy.

Hoá ra là A Phong đã dạy cho em!".

Cố Tử im lặng không đáp.
Đường Hạo xoa cằm:"Nói như vậy, lúc trước nhóc nói đến một nơi bí mật để luyện tập là đến chỗ A Phong à?".
Cô máy móc gật đầu.
"Mẹ kiếp, thảo nào nhóc không cho ông đây đi theo!".
Cố Hạ nói:"Kỳ thực tôi cũng rất bất ngờ khi Phong Dạ vẫn còn nhớ nhóc Cố!".

Năm ấy, sau khi nhặt Cố Tử về, Cố Hạ có mang cô đến gặp Cố Ly Khiêm, Phong Dạ cũng có ở đấy, và đó là lần duy nhất hai người gặp nhau.

Chị ta nghĩ rằng, nhiều năm nhóc Cố đi huấn luyện như vậy, sau khi cô trở về Phong Dạ cũng đã rời tổ chức cho nên anh sẽ không còn nhớ đến Cố Tử.
Sự thật lại nằm ngoài dự đoán của chị ta.
Trịnh Tử Nhiên ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên trong đầu lại nảy ra một điều khiến cô ấy hoảng hốt:"Có khi nào Phong tiền bối nhìn trúng Cố Tử không?".

Vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều dồn về phía Trịnh Tử Nhiên.

Cảm nhận không khí có chút không ổn, Trịnh Tử Nhiên vội xua tay, tự giải vây cho chính mình:"Em chỉ nói đùa thôi, mọi người đừng để ý!".
"Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

Chỉ cần xét từ việc Phong tiền bối vẫn nhớ nhóc Cố dù chỉ gặp nhau một lần, tới việc tự động huấn luyện thân thủ cho nhóc ấy, cả chuyện ngày hôm nay tiền bối đột nhiên xuất đầu lộ diện để thay thế anh Lâm đánh với Alex nhằm bảo vệ Cố Tử.

Sắp xếp lại bấy nhiêu đó vấn đề cũng đủ động cơ đưa ra giả thiết: Phong tiền bối có ý với nhóc Cố!".


Thành viên kỳ cựu của hội buôn dưa lê nghiêm túc phân tích từng chi tiết, cuối cùng rút ra kết luận khiến Cố Tử không nhịn được mà rùng mình.
Nghe Khúc Lăng nói như vậy, cô quả thực có chút hoài nghi.

Nhưng sau đó lại bác bỏ suy nghĩ đó, dù sao đến cuối cùng vẫn chỉ là giả thiết.

Không có gì để chắc chắn cả.
Kiến Lâm rơi vào trầm mặc:"Tôi cũng cảm thấy ánh mắt của A Phong nhìn Cố Tử rất lạ!".

Tuy ban đầu y không thể lý giải được loại ánh mắt đó là gì, nhưng sau khi nghe Khúc Lăng nói y đã khẳng định rằng: Phong Dạ có tình cảm với nhóc Cố.
Đường Hạo cũng không nhịn được mà lên tiếng:"Có khi nào việc Phong Dạ giết chết Hàn Mãnh không hẳn là do giải quyết ân oán trước kia không?".
Cố Hạ bật người ngồi thẳng:"Rất có khả năng!".
Cùng lúc, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.

Không ai nói một lời nào nhưng cũng đủ khiến cô phải bối rối.

Cố Tử tự hỏi, vì sao chỉ có những vấn đề đơn giản như vậy mà bọn họ đã có thể đưa ra cả một suy luận vô lý như vậy chứ?
Càng nói kiểu người như Phong Dạ làm sao có thể để mặt tới một người như cô?
Nhưng nếu thực sự như bọn họ nói thì cô phải đối mặt với anh như thế nào?
Trong thâm tâm Cố Tử, bỗng nhiên lại tồn tại một ngọn lửa không ngừng rạo rực cháy bỏng.
Phong Dạ và Cố Ly Khiêm thong dong tiêu sái trêи dãy hành lang.

Anh sánh vai với bà tựa như nhiều năm trước, khi cả hai người cùng nhau lăn lộn trong hắc đạo, cùng nhau hạ gục bao nhiêu kẻ thù để Hắc Điêu có được ngày hôm nay.
Còn nhớ năm bà bắt gặp Phong Dạ ngã quỵ giữa đường phố vắng vẻ trong một ngày tuyết rơi dày đặc.

Cơ thể anh gầy gò, sắc mặt tái nhợt như cắt không ra máu, Phong Dạ khi ấy yếu ớt đến mức chỉ cần đánh nhẹ một cái đã có thể khiến anh thừa sống thiếu chết.
Cố Ly Khiêm chính là không hiểu vì sao lại muốn cứu anh.
Sau khi đưa Phong Dạ về tổ chức, cho người chăm sóc anh một cách cật lực.

Đến khi khoẻ lại, không đợi bà ngỏ ý Phong Dạ đã tự nguyện trở thành thuộc hạ của bà.

Anh bỏ ra bảy năm trong khu huấn luyện, tần suất luyện tập hơn những người khác đến mười lần.

Dần dần, Phong Dạ trở thành một Đại ôn thần danh tiếng đáng nể trong khu huấn luyện.
Kết thúc huấn luyện, anh trở về và bắt đầu cùng Cố Ly Khiêm bước lên hành trình đưa Hắc Điêu trở thành một tổ chức đứng đầu hắc đạo.

Về sau, Phong Dạ đã trở thành cánh tay đắc lực của bà.
Đối với Cố Ly Khiêm, Phong Dạ không chỉ đơn giản là một thuộc hạ không hơn không kém, bà sớm đã xem anh là người thân của mình.

Mặc dù Phong Dạ khi đối diện với bà luôn một mặt vô tư, ngả ngớn nhưng Cố Ly Khiêm chưa lần nào trừng phạt anh.
Vốn tính cách Cố Ly Khiên không hề thích ràng buộc người khác, đặc biệt là người thân thiết bên cạnh mình.

Cho nên khi Phong Dạ muốn giải nghệ, rời khỏi Hắc Điêu bà đã chẳng chút do dự mà "phóng sinh" anh.
Cứ tưởng Phong Dạ sẽ không trở lại nữa, nhưng mọi thứ lại nằm ngoài dự đoán của bà.
"Cậu có tình cảm với Cố Tử sao?".

Cố Ly Khiêm đột nhiên lên tiếng, cắt đứt sự tĩnh lặng từ đầu tới giờ.
Phong Dạ nghe xong liền nghệch mặt:"Hả?".

Bà nhếch môi nói:"Tôi thừa biết cậu và con bé đã gặp lại nhau từ lâu rồi.

Thậm chí, hai người còn có mối quan hệ tương đối mật thiết với nhau.


Nếu không với tính cách của cậu, sao có thể nguyện ý đứng ra giúp đỡ một hậu bối không hơn không kém chứ?".
Anh không hề lên tiếng phản bác, nhưng cũng im lặng không thừa nhận.

Cố Ly Khiêm cứ tưởng cuộc trò chuyện này đã kết thúc, vậy mà ngay lúc này Phong Dạ lại lên tiếng:"Ai cũng đều nhìn ra, chỉ mỗi con nhóc đó vẫn ngu ngốc như vậy!".
Lời này là thừa nhận rồi?
"Từ khi nào?".

Thấy anh thừa nhận, bà cũng không lấy làm bất ngờ.

Mỗi ánh mắt Phong Dạ dành cho Cố Tử, đối với người đã từng trải đời như bà thực sự không khó để nhìn ra Cố Tử có vị trí quan trọng trong lòng Phong Dạ.

Chỉ có điều, con bé đó dường như vẫn ngờ nghệch không rõ.
Phong Dạ mang theo ánh mắt có chút hoài niệm đáp:"Chính là cái lúc Cố Hạ đưa con nhóc ấy về, vốn dĩ ban đầu tôi không để tâm lắm.

Nhưng cho tới khi Cố Tử đối diện với bà một mặt không đổi, sự sợ hãi càng chẳng có khiến tôi dù không muốn chú ý cũng không được.

Một đứa bé chỉ mới mười tuổi lại có đủ can đảm đứng nói chuyện với một người có khuôn mặt đáng sợ như bà, quả thực là ngoài ý muốn.

Sau đó Cố Tử được đưa đến Nam Mỹ để huấn luyện, tôi không hiểu vì sao lại muốn gặp con nhóc đó nên thỉnh thoảng đã trốn đến đấy xem.

Gương mặt Cố Tử khi chăm chú luyện tập đột nhiên tôi lại thấy có chút đáng yêu.

Có vẻ bắt đầu từ đó, tôi đã thích nhóc con ấy!".
"Sau đó chỉ vì cái luật lệ cấm yêu đương trong tổ chức của bà cho nên tôi mới quyết định giải nghệ.

Tôi chính là sợ rằng, sau này tôi và con nhóc kia thành đôi thì bà sẽ làm kì đà cản mũi mất.

Tôi sống ẩn dật hơn ba năm, đợi đến khi Cố Tử hoàn thành huấn luyện và bắt đầu làm công việc của một sát thủ sẽ đến tìm nhóc.

Ai ngờ, nhóc ấy lại tự mò tới, còn bị truy sát.

Tôi giúp Cố Tử giải quyết, còn cứu mạng nhóc ấy, tiếp tục huấn luyện cho nhóc để sau này đối phó với kẻ thù mạnh hơn.

Thể hiện tình cảm như vậy rồi mà Cố Tử vẫn không nhận ra.

Bà nói xem, con nhóc đó có phải bị ngốc rồi không?".
Diễn biến tình cảm đặc sắc như vậy, Cố Ly Khiêm chỉ cười khẩy một cái:"Không nghĩ loại người như cậu lại rung động với người khác theo cách sến sẩm đến thế!".
Phong Dạ không hề mảy may tức giận, anh khó khăn thở dài ra một hơi.

Ngay từ đầu, anh cũng không nghĩ sẽ rung động trước một con nhóc nhỏ hơn anh tận mười mấy tuổi cơ mà.

Chính là cuộc đời đâu ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Chuyện tình cảm giữa anh và Cố Tử hiện vẫn chưa có tiến triển, cho dù anh đã cố gắng thể hiện rất rõ nhưng con nhóc ấy lại cứ như một khúc gỗ, không hề hay biết gì hết.
Lúc này, Cố Ly Khiêm lên tiếng:"Cố Tử cái gì cũng biết, duy chỉ có phương diện yêu đương là con bé hoàn toàn mù mịt.

Nếu cậu thực sự muốn có được con bé, thì tốt nhất nên khiến Cố Tử nhận ra tình cảm của bản thân đi!".
Phong Dạ không nhịn được mà nhíu mày:"Bà nói tình cảm của ai cơ?".
"Tên ngốc nhà cậu cư nhiên lại không nhìn ra mà còn trách Cố Tử không thấy được tình cảm của cậu?".

Cố Ly Khiêm khinh miệt liếc Phong Dạ:"Tuy chỉ để ý vài lần ánh mắt của Cố Tử, nhưng tôi dám khẳng định trong lòng con bé có một vị trí dành cho cậu.

Chỉ là như tôi đã nói đấy, Cố Tử thật sự mờ mịt nên không thể nhận thấy!".
"Bà nói thật chứ?".

Phong Dạ bất chợt cảm thấy khẩn trương.
Cố Ly Khiêm một mặt vô cảm:"Tôi trải đời còn nhiều hơn cậu đấy ranh con!".

Nói rồi, bà bước nhanh một mạch về phía phòng riêng của Lão Dật.
Về phía Phong Dạ sau khi nghe xong chỉ đứng yên một chỗ, hai bàn tay vô thức xiết chặt.

Anh cảm nhận một cách rõ ràng trái tim đang đập liên hồi, nhanh đến mức khiến anh đến cả hô hấp cũng khó khăn.

Anh chậm rãi quay đầu về hướng căn phòng của Hắc Điêu.

Trong đầu không ngừng lẩn quẩn từng câu từng chữ của Cố Ly Khiêm.
Nếu thật sự Cố Tử cũng có tình cảm với anh.

Nếu thật sự trong lòng Cố Tử anh có một vị trí.
Nếu thật sự như vậy...
Anh khẳng định sẽ không nhịn được mà hạnh phúc đến phát điên mất!
Trong căn phòng xa hoa, thứ ánh sáng sang trọng toả ra từ chiếc đèn chùm lộng lẫy gắn trêи trần nhà, trực tiếp chiếu thẳng lên gương mặt đang kinh hãi của Lão Dật.

Đối diện ông ta là Cố Ly Khiêm, thế nhưng cư nhiên bên cạnh lại có thêm một người nữa.

Nếu chỉ là thuộc hạ bình thường thì không nói.

Đằng này lại là một Đại ôn thần mất tích hơn ba năm, lúc này đây đang ngồi chễm chệ trước mắt ông ta.
Phong Dạ một mặt như cười như không nhìn Lão Dật, bất giác khiến ông ta lạnh cả sống lưng.

Cố Ly Khiêm không hề tỏ bất cứ biểu cảm nào, trực tiếp vào thẳng vấn đề:"Trận đấu cuối tôi sẽ thay Kiến Lâm thành Phong Dạ!".
Câu nói này không phải là xin phép mà là để thông báo.
Nhưng nội dung của câu nói đó khiến ông có chút không kịp tiếp nhận.

Phong Dạ vừa tái xuất, liền trở lại sàn đấu của đại hội.

Nói ông không tò mò là nói dối!
Chưa kịp lên tiếng, vị Đại ôn thần nào đó đã nói:"Tôi biết ông là một người rất có chính kiến, cho nên việc thay người thi đấu sẽ khiến ông khó xử.

Thế nên, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi!".
Đến lúc này, ông ta mới lấy lại bình tĩnh.

Lão Dật xoa nắn bàn tay, biểu cảm có chút ngập ngừng.

Từ khi tổ chức đại hội Máu, ông ta luôn từ chối những yêu cầu lấp ɭϊếʍ, muốn thay thế người.

Cho nên mấy năm gần đâu không còn ai đến tìm ông đưa ra yêu cầu này nữa.

Sự việc của Cố Ly Khiêm, ông ta coi như miễn cưỡng không truy cứu.

Nhưng hiện tại người muốn thay thế để thi đấu lại là Phong Dạ.
Tên này không sợ trời không sợ đất chứ nói gì đến đám người chính phủ.

Tính cách ngang tàn, thất thường khiến cả hắc đạo đã phải có một thời khϊế͙p͙ sợ trước thanh danh đó.

Kể cả ông ta cũng vậy.
Cho nên việc từ chối Phong Dạ, ông ta lại e dè không biết nên làm sao.
"Lão Dật à, tôi đã lâu rồi không xuất đầu lộ diện ông ít nhất cũng phải nể mặt tôi chứ?".

Phong Dạ thở dài lên tiếng.
Cuối cùng, Lão Dật cũng đành lòng xuống nước.

Suy cho cùng cả hai người trước mặt đều không thể đắc tội.

Ông ta nói:"Được, nhưng cậu muốn giao dịch như thế nào?".
"Quả nhiên Lão Dật vẫn sáng suốt!".

Gương mặt điển trai của Phong Dạ lập tức nở nụ cười:"Nếu như ông đồng ý cho tôi thay thế Kiến Lâm, tôi sẽ nhờ lão đại nhà tôi giúp ông chuyện chuyến hàng đang bị chặn ở Italy!".

Lời này vừa dứt, Phong Dạ liền bị cái nhìn chẳng chút thiện cảm của Cố lão đại thiêu đốt.
Phong Dạ nhăn mày:"Chỉ là nói một tiếng với bên ấy thôi, bà cũng không thiệt thòi gì mà, đúng không?".
Cố Ly Khiêm hít một hơi sâu, thu lại ánh mắt sắc lẹm.

Tên nhóc này thừa biết vùng đất kia có liên quan đến người đàn ông bội bạc ấy, cho nên bà vĩnh viễn không muốn dính dáng tới.

Thế nhưng cậu ta lại còn muốn bà trực tiếp giải quyết chuyện ở nơi đó.

Đúng là vô pháp vô thiên.
Nhưng suy đi nghĩ lại, bà cũng không nên nhỏ nhen như vậy, vì chuyện của quá khứ mà ảnh hưởng đến người khác.

Dù sao tên nhóc này cũng đã thích Cố Tử hơn mười năm, nếu như bà cứ khăng khăng không chịu giúp thì có lẽ quá thất đức rồi.
END..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận