Sự cố gắng đến tận nửa đêm chẳng hề uổng phí chút nào.Ngày hôm sau, không có ai cảm thấy bất thường về sự biến mất của cô bé cả.Cô bé thành công bò vào thùng xe tải chở đồ ăn của chú Lưu, ngồi trên một thùng khoai tây.
Bàn chân ngắn đong đưa trong không trung, cô bé nhàn nhã ngâm nga vài điệu hát, ánh mắt cong cong như vầng trăng non.Sau khi rời khỏi cô nhi viện, cô gái nhỏ hoạt bát hơn nhiều.Trẻ con ngồi xe dễ dàng cảm thấy mệt mỏi.Đợi sự hưng phấn ban đầu qua đi, cái đầu nhỏ của Hữu Hữu lắc sang bên này một chút, lại nghiêng sang bên kia một cúi, cuối cùng chậm rãi cuộn mình ngủ say.*Ở cô nhi viện.Thông qua thao tác của hệ thống, Cố Tâm Tâm được khôi phục lại trí nhớ về Tô Hữu Hữu, sau đó cô ta mới phát hiện ra, vây mà sau khi tỉnh lại, mình lại quên sạch mọi thứ về Tô Hữu Hữu.Ngay cả Tô Hữu Hữu rời khỏi từ bao giờ, cô ta cũng không biết.Sau khi thử vài người, phát hiện mọi người cũng quên sạch, cứ như cái người tên Tô Hữu Hữu chưa từng đến cô nhi viện này vậy, lòng Cố Tâm Tâm vô cùng khó hiểu.Hệ thống giải thích: "Có lẽ xuất hiện bug nào đó.
Nhưng đối với cô mà nói, đây lại là chuyện tốt."Ngoại trừ Cố Tâm Tâm nhớ về Tô Hữu Hữu ra, những người khác đều không nhớ rõ.Cái bug này dường như được chuẩn bị, để thuận lợi thúc đẩy quá trình cô ta thay thế Tô Hữu Hữu vậy.Chờ đến khi người nhà họ Tô tìm tới, cô ta sẽ nói bản thân từng tên là Hữu Hữu, sau này mới đổi thành Cố Tâm Tâm là được.Niềm vui tìm đến một cách bất ngờ, trái tim Cố Tâm Tâm lại có chút bất an.
Cô ta liên tục xác nhận thời gian người nhà họ Tô tìm đến với hệ thống....!Người đến là anh cả nhà họ Tô - Tô Thời Thâm....!Thời gian là hai rưỡi chiều.Cố Tâm Tâm đè chặt trái tim đang đập loạn xạ, lo lắng chờ thời gian trôi qua.Rất nhanh đã đến hai giờ chiều, tô ta cố ý đi thay một bộ quần áo cũ, vò mái tóc khiến nó rối bù.Suy nghĩ một lát, cô ta lại nhẫn tâm mài khuỷu tai vào tường, mấy vết trầy da xước thịt lập tức hiện ra, miệng vết thương lấm tấm máu.Cô ta soi gương, thấy mình giống hệt cô gái nhỏ chịu đủ mọi loại khổ sở.Sau đó, cô ta ôm quần áo ra bể nước trong sân để giặt, một khi có người xuất hiện ở cổng, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy cô ta.Một đứa bé nhỏ gầy giặt quần áo dưới ánh mặt trời chói chang, trên người còn có vết thương.Nhìn thấy hình ảnh thế này, cô ta không tin Tô Thời Thâm không xúc động.Cô ta càng tỏ vẻ mình sống thảm bao nhiêu, nhà họ Tô sẽ càng đối xử tốt với cô ta bấy nhiêu.Cố Tâm Tâm một lòng mong chờ.----.