Bờ bên kia Đại Dương.
Bên trong một ngôi nhà cổ kính.
Một vị phu nhân đoan trang điển nhã ngồi ở trên ghế mây trong vườn, nhìn từng tấm từng tấm ảnh trên điện thoại di động, ánh mắt vô cùng ôn nhu.
"Tiểu tử thúi lại gửi ảnh tới?" Nam nhân chậm rãi đi tới.
"Ừm." Phu nhân gật đầu một cái, khẽ thở dài một tiếng, "Chúng ta coi như là có thương Đường Đường hơn nữa, cũng không thay thế được có cha mẹ.
Anh xem, Đường Đường cười vui vẻ bao nhiêu? Tiểu hài tử nên là cái bộ dáng này mới đúng!"
Nam nhân thở dài: "Đường Đường vui vẻ, làm sao em lại là bộ dáng này?"
Phu nhân nói, trong con ngươi thoáng qua vẻ bi thương, "Nếu như cô bé kia, thật sự là con gái của chúng ta, thì tốt biết bao nhiêu!"
Nam nhân ôm thê tử một cái, âm thanh ấm áp trấn an, "Đừng quá lo lắng, không phải nói là đã có tin tức hay sao? Nhất định sẽ tìm được thôi!"
"Chỉ mong lần này thật sự có thể tìm ra được..."
...
Hồng Hoa Tiểu Lâu, bên trong phòng ngủ.
Trong tay Tư Dạ Hàn cầm một bộ đồ ngủ hình bò sữa hoạt hình, áo liền quần vô cùng đáng yêu, trên mặt giống như đang gặp phải vấn đề thiên nan địa giải, vô cùng khó khăn.
Trên giường, Đường Đường mặc đồ lót ngồi ở chỗ đó, ngữ khí đầy nghiêm túc mở miệng đề nghị: "Con cho là, vẫn nên để cho mẹ tới giúp con mặc thì tốt hơn."
Tư Dạ Hàn liếc tiểu nãi oa trên giường một cái: "Thử một lần nữa!"
Cậu nhóc rõ ràng không mấy tình nguyện, "Thử lại bao nhiêu lần nữa cũng vậy thôi!"
Tư Dạ Hàn nhìn chòng chọc bộ quần áo ngủ thiếu nhi trong tay rất lâu, cuối cùng chụp cho nó một tấm ảnh, sau đó gửi vào trong nhóm.
Lần trước hắn rời khỏi nhóm, Lâm Khuyết lại một lần nữa add hắn trở lại.
[ Tư Dạ Hàn: Làm sao mặc? ]
Lâm Khuyết cơ hồ là lập tức “đã xem” ngay, cũng không biết có phải là do hắn quỡn trứng cả ngày lẫn đêm hay không, mà lúc nào cũng lướt điện thoại di động.[ Lâm Khuyết: Cửu ca...!Nhóm này của chúng ta...!Ý nghĩa đối với anh mà nói...Chỉ là một nơi để phục vụ gia đình thôi sao? ] Lâm Khuyết bi thương nhắn lại một câu như vậy, sau đó gõ chữ qua…
[ Lâm Khuyết: Cửu ca, ảnh anh chụp qua là loại đồ chơi gì thế? Đây là quần áo sao? Kiểu mẫu cũng quá kỳ lạ rồi! Ai mua vậy? ]
[ Tư Dạ Hàn: Oản Oản ]
[ Lâm Khuyết: Y phục này thật quá đáng yêu! Chị dâu phẩm vị thật tuyệt! ] Lâm Khuyết phi thường thức thời, lập tức thay đổi thái độ.
[ Lâm Khuyết: Lại nói Cửu ca, tôi cùng Tạ Chiết Chi đều là cẩu độc thân, làm sao biết cách mặc quần áo trẻ con cơ chứ! Để tôi giúp anh hỏi thăm bằng hữu của tôi có ai biết hay không nhé! ]
[ Tạ Chiết Chi: Bên cạnh cậu có bằng hữu không phải là cẩu độc thân sao? Làm sao tôi lại không biết nhỉ? ] Tạ Chiết Chi đột nhiên nhắn đến.
[ Lâm Khuyết: Đệt! Nói cứ như cậu không phải là cậu độc thân đấy! ] Tư Dạ Hàn nhìn thấy đoạn đối thoại trong nhóm của mình, phát hiện là mình đã hỏi lộn chỗ rồi!
"Cục cưng, tắm sạch chưa?"
Lúc này, nơi cửa truyền tới âm thanh của Diệp Oản Oản.
"Mẹ!" Nghe được tiếng của Diệp Oản Oản, cậu bé lập tức lộ ra biểu cảm vui vẻ.
"Hả...!Sao vậy?" Diệp Oản Oản vừa tiến đến liền thấy Tư Dạ Hàn vẫn đang cầm “đề án nghiên cứu khoa học nan giải” trên tay.
"Cha không biết mặc đồ cho con." Đường Đường mở miệng.
"Ặc..." Diệp Oản Oản khẽ lau mồ hôi.
Đúng là quên mất chuyện này…
"Để mẹ làm cho!"
Diệp Oản Oản đang muốn cầm lấy bộ đồ, Tư Dạ Hàn lại không hề động đậy: "Em dạy anh!"
Hắn làm sao lại có thể để cho lão bà của mình mặc quần áo cho nam nhân khác!
Diệp Oản Oản không nghĩ tới Tư Dạ Hàn thích Đường Đường như vậy, còn muốn kiên trì tự mặc quần áo cho con, đương nhiên vô cùng cao hứng, lập tức nói, "Được được được, em dạy cho anh! Trước tiên anh đem bộ đồ lộn ngược lại, mở dây kéo ra, sau đó trước tiên xỏ chân vào, sau đó sẽ xỏ tay vào..."
Tư Dạ Hàn dựa theo hướng dẫn của Diệp Oản Oản, bắt đầu mặc quần áo cho Đường Đường.
Cậu nhóc phối hợp giang tay nhỏ ra, chẳng qua là ánh mắt cũng rất là ai oán....