Vì vậy, Cung Húc lại thử một lần.
Cung Húc lần sau lại tốt hơn lần trước, nhưng vẫn không đủ, vẫn không đạt tới yêu cầu của Diệp Oản Oản, luôn cảm thấy còn thiếu một thứ gì.
Nàng hy vọng Cung Húc có thể lộ ra tâm tình còn “cùng hung cực ác” hơn cả tên côn đồ kia, là một tâm tình gần như điên cuồng!
Số lần càng nhiều, Cung Húc đã bắt đầu giãy nảy lên, "Tôi đã đủ hung mà! Còn muốn hung thế nào nữa! Người ta hung dữ lắm rồi đấy!"
Diệp Oản Oản trầm ngâm chốc lát, đem một mình Cung Húc gọi qua một bên, "Qua đây.
"
"Vâng! " Cung Húc lộc cộc đi qua cùng nàng.
Diệp Oản Oản hơi suy tư, sau đó nhìn về phía Cung Húc mở miệng nói, "Hiện tại, cậu nhắm mắt lại, sau đó nghe theo lời của tôi, tưởng tượng một chút.
Cậu đang ở trong rừng rậm nguyên thủy đặc huấn, chỉ cho phép mang theo một miếng bánh bích quy, phải kiên trì trong thời gian một tháng.
Cậu gắng gượng chịu đựng qua 29 ngày, thời điểm ngày thứ 30 rốt cục không chịu đựng nổi nữa, chuẩn bị lấy ra ăn, nhưng vào lúc này, miếng bánh bích quy này lại bị côn đồ đoạt lấy, sau đó, cậu muốn làm cái gì?"
Cung Húc: "Giết!! Chết!! Hắn!!!"
Diệp Oản Oản: "! Rất tốt.
"
Lần này, Cung Húc hoàn mỹ thông qua.
Diễn viên nhân vật phản diện là một viên lính già giải ngũ, thời điểm cùng Cung Húc diễn mấy lần trước đó, cũng còn lưu lại đường sống.
Lần này lại bị Cung Húc ép đến không thể không dốc toàn lực.
"Cut! Hoàn mỹ! Tốt vô cùng! Tâm tình đặc biệt thích hợp, hoàn mỹ lột tả được nội tâm nhân vật!" Lưu Thanh tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
Diệp Mộ Phàm khóe miệng hơi co lại, tò mò tiến tới bên cạnh Diệp Oản Oản lẩm bẩm, "Em nói gì với tên tiểu tử Cung Húc kia? Sao hắn lại đột nhiên phát điên như vậy!"
Diệp Oản Oản: "Không nói gì, chỉ để hắn tưởng tượng một chút, miếng bánh bích quy duy nhất của hắn bị cướp là có cảm giác gì?"
Diệp Mộ Phàm trợn mắt hốc mồm, "Tiểu tử này có phải là mạch não có vấn đề hay không?"
Diệp Oản Oản: "Anh mới biết ngày đầu tiên à?"
Diệp Mộ Phàm: "! "
Cảnh quay thứ hai hôm nay là một cảnh quay cuối bộ phim.
Cuối cùng, Tiết Thiếu Dương bất cần đời, nhát gan khiếp nhược, thậm chí lạnh lùng ích kỷ, cuối cùng vì kiên quyết cứu một cô bé mà chết.
Sau nhiều lần cùng chung hoạn nạn, Thẩm Nhạc đã đem Tiết Thiếu Dương xem như huynh đệ của mình, ôm lấy thân thể của Tiết Thiếu Dương, vô cùng bi thương.
Cảnh diễn này, quan trọng là diễn xuất của Lạc Thần.
Lạc Thần chỉ một lần liền vượt qua.
"Cut! Qua! Quá tốt rồi!" Lưu Thanh kêu cắt, trong nháy mắt tiếng vỗ tay như sấm động vang lên khắp toàn trường.
Lạc Thần cúi mình vái chào, biểu tình đau thương trên mặt trong nháy mắt thu liễm.
Lạc Thần thậm chí đã có thể hoàn toàn thu phóng tâm tình một cách vô cùng tự nhiên.
Diệp Oản Oản nhìn Lạc Thần, có loại cảm giác vui vẻ yên tâm kiểu “con trai ta sắp trưởng thành rồi đấy!”.
Lạc Thần tiến bộ thật sự quá thần tốc!
Cung Húc ở một bên chua xót lẩm bẩm, "Chậc chậc, thật là giả tạo, nhìn một cái là biết ngay là đang diễn! Nếu như tôi chết, hắn hẳn là phải đốt pháo bông ăn mừng mới đúng!"
Ở dưới hiệu suất siêu cao, mấy cảnh quay quan trọng của bộ phim tất cả đều thông qua phi thường thuận lợi, tất cả các nhân viên của đoàn làm phim đều thở phào nhẹ nhõm.
Đúng như câu nói, mài dao không làm lỡ việc đốn củi, thời gian tiêu tốn để đặc huấn cũng không hề phí công.
Theo tiến độ quay phim vô cùng khẩn trương, thời gian từng ngày từng ngày trôi qua.
Bởi vì quá trình quay phim vô cùng thuận lợi, cuối cùng, bộ phim đã được quay xong trước thời hạn một nửa.
Ngay ngày hôm đó, Diệp Oản Oản đã để cho Giai Văn đặt trước một phòng ăn, mời cả đoàn làm phim đến dự tiệc.
Buổi tối, vừa đến phòng ăn, Cung Húc liền bắt đầu rêu rao.
"Diệp ca ca, bình thường thì coi như xong đi, nhưng ngày đại hỉ như ngày hôm nay, anh nhất định phải uống một ly!"
Nói xong còn kéo Lạc Thần bên cạnh, "Tên ngốc, cậu nói xem có đúng không?"
Lạc Thần: "Không đúng.
"
Cung Húc: "Mẹ nó! Phản đồ! Còn nói tình huynh đệ hữu nghị gì gì nữa chứ!"
Diệp Oản Oản liếc cái “con hàng” Cung Húc kia một cái, "Cậu tém tém lại chút đi, tôi đi gọi điện thoại.
"
"Hic, vâng, vâng, nhưng mà rốt cục anh có uống không vậy? Diệp ca anh vẫn chưa trả lời tôi đâu đấy!" Cung Húc vội la lên.
Diệp Oản Oản chỉ tay vào điện thoại: "Có thể uống hay không, tôi phải xin phép một chút.
"
Cung Húc: "! ".