Mọi người: "..."
Đội trưởng thật thà.
Đội trưởng! Ngài chớ nói nữa có được không?
Hãy cho chúng tôi một chút hy vọng sinh tồn tiếp đi mà!
Vì sao lại có cảm giác như bọn họ bị gọi tới làm bao cát?
...
Phòng VIP của quán nhậu, tối nay mọi người vui vẻ thả lỏng một chút, bữa tiệc mừng bộ phim quay xong rốt cục cũng kết thúc.
Mọi người lần lượt cáo từ rời đi, đám người Diệp Oản Oản, Cung Húc, Lạc Thần, Hàn Thiên Vũ, Diệp Mộ Phàm đang đứng ở ven đường chờ xe tới đón.
Cung Húc đã hoàn toàn say khướt, cái tên này càng uống càng dính chặt.
Lạc Thần, Hàn Thiên Vũ hai người hợp lực lại mới đối phó nổi với hắn.
"Diệp ca, tới PK * đi! Tới đánh một trận nào! Không đánh nhau không thành huynh đệ, chính là không phải là huynh đệ chân chính! Anh không phải đã nói anh uống nhiều rồi sẽ thích đánh nhau sao..."
*Thuật ngữ game: Player Killer, trạng thái đồ sát đánh nhau giữa các người chơi với nhau.
Con chó săn nhỏ nào đó giờ phút này hoàn toàn không biết mình sắp chết.
Diệp Oản Oản dựa vào bả vai Diệp Mộ Phàm, con ngươi nhuốm men say phát sáng thêm vài phần, lấp lánh, "Nhà ngươi...!muốn cùng ta đánh nhau?"
"Đúng, tới đây tới đây! Hiện tại ta vô cùng lợi hại đó nha!" Cung Húc đắc ý không thôi.
Thằng này, uống rượu xong liền cậy mạnh, nhất thời thoát ra khỏi gọng kiềm của Lạc Thần cùng Hàn Thiên Vũ, liền hướng Diệp Oản Oản nhào tới.
Diệp Oản Oản mặc dù say khướt đi đứng đều không vững, nhưng trong nháy mắt khi Cung Húc lao tới, thân thể lại linh hoạt không tưởng tượng nổi, chẳng qua chỉ lắc mình một cái, liền tránh được công kích của Cung Húc.
Cung Húc chỉ cảm thấy cảm thấy mắt hoa lên, bóng người của Diệp Oản Oản đã không còn thấy tăm hơi, nhất thời thở hổn hển, "Móa, muốn chửi thề...! Không tính! Là...!là ta uống nhiều...!Uống nhiều nên hoa mắt..."
Cung Húc tiếp tục tung quyền.
Nhưng Diệp Oản Oản cứ như có thể đoán trước được chiêu kế tiếp của hắn, mỗi một lần đều có thể tránh trước.
Một lèo mấy chục chiêu, Cung Húc ngay cả vạt áo của Diệp Oản Oản cũng đều không đụng được, ngược lại chính mình mệt đến thở hồng hộc.
Diệp Mộ Phàm vốn còn muốn can Cung Húc lại, thấy Cung Húc hoàn toàn không chiếm được thượng phong, liền dứt khoát đứng ở nơi đó xem trò vui.
Trước đây Oản Oản có luyện qua thân thủ, hơn nữa còn không tệ, tránh được đòn tấn công của Cung Húc hắn coi như là chuyện đương nhiên.
Trên mặt của Lạc Thần thoáng qua vẻ kinh ngạc, bởi vì bình thường Diệp Bạch nhìn qua quá lịch thiệp, giống như một công tử cao quý mười ngón tay không nhiễm khói bụi trần gian, hắn chưa bao giờ biết thân thủ của Diệp Bạch lại có thể tốt đến vậy.
Cung Húc mặc dù uống say, nhưng khoảng thời gian này tham gia đặc huấn, thuật cận chiến của cậu ta dùng để đối phó với người bình thường cũng đã đủ, vậy mà ngay cả một chiêu cũng không chạm tới được Diệp Bạch.
Cung Húc mặt đầy vẻ không cam lòng, gào lên, "Gào —— Ta không tin!! Nhà ngươi xem sự lợi hại của tiểu gia ta đây!"
Sau một hồi đánh nhau, Diệp Oản Oản dường như cảm thấy đánh với Cung Húc có chút buồn chán, dần mất kiên nhẫn, thấy Cung Húc lại đánh tới, bĩu môi, lần này, nàng không thèm né nữa, mà trong nháy mắt đánh ra một quyền…
Một giây kế tiếp, "Uỳnh" một tiếng vang thật lớn...
Quả đấm của Diệp Oản Oản lướt qua thân thể của Cung Húc, lấy thế như chớp giật nện ở trên chiếc siêu xe việt dã Land Rover to lớn sau lưng Cung Húc...
Nắp động cơ xe việt dã trong nháy mắt bị bàn tay trắng nõn tươi non kia đập ra một lỗ to, bỗng một luồng khói đen bốc lên, thậm chí ngay cả động cơ cũng đều đã bị đập bể...
Cung Húc: "..."
Lạc Thần: "..."
Hàn Thiên Vũ: "..."
Diệp Mộ Phàm: "...!!!" Cái mịa gì thế này?
Nghe được tiếng vang ầm ầm, Cung Húc theo bản năng xoay người lại.
Cung Húc ngơ ngác nhìn chằm chằm nắp động cơ xe bị đập ra một cái hố to đang bốc khói, hoàn toàn tỉnh rượu.
Một giây, hai giây, ba giây sau, Cung Húc y như một con mèo xù lông kêu gào, bạch bạch bạch chạy đến sau lưng của Lạc Thần, cả người đều ôm chặt lấy hắn.
Má ơi! Cứu mạng…!!!.