Sáng ngày hôm sau, Diệp Oản Oản bị ác mộng đánh thức.
Diệp Oản Oản mồ hôi lạnh nhễ nhại, chợt ngồi dậy.
Nàng mơ một cơn đại ác mộng! Đáng sợ vô cùng!
Ồ? Tư Dạ Hàn đâu?
Đường Đường cũng không có!
Tư Dạ Hàn và Đường Đường đại khái là đều đã rời giường rồi, hai người đều không ở đây.
Diệp Oản Oản mặt đầy kinh hoảng, trở mình một cái bò dậy, giày cũng không kịp mang liền lao xuống dưới lầu.
"Ôi chao….
!!"
Bởi vì chạy quá mau, khi đạp bậc thang cuối cùng liền đạp hụt, cả người liền nhào tới phía trước
Mắt thấy đã sắp ngã sấp mặt xuống đất, cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng lại không xuất hiện, mà lại rơi vào một vòng ngực săn chắc.
Tất cả tài liệu trong tay Tư Dạ Hàn đều rơi trên mặt đất, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận, "Đi chậm thôi! Chạy cái gì?"
Thấy nàng còn đi chân trần, sắc mặt Tư Dạ Hàn càng khó coi hơn, "Giày đâu?"
Diệp Oản Oản bị mắng rụt cổ lại một cái, mặt tỏ vẻ đáng thương, "Hic! Em gặp ác mộng! "
Bên cạnh, Hứa Dịch đang cùng Tư Dạ Hàn báo cáo công việc, thấy vậy vội vàng lấy một đôi giày trên kệ đưa tới.
Sau khi đưa xong, Hứa Dịch lập tức "vèo" một tiếng lại lẩn tránh thật xa, tận lực hạ thấp cảm giác mình có tồn tại.
Oản Oản tiểu thư khi uống rượu và không uống rượu quả thực là hai người khác nhau! Uống rượu xong như diêm vương đoạt mạng, sau khi tỉnh rượu xong ngay cả đi cầu thang cũng có thể té…*lau mồ hôi*
Tư Dạ Hàn đỡ cô gái, giúp nàng mang giày, thần sắc hơi hòa hoãn lại mấy phần: "Trong mơ đều là giả.
"
Diệp Oản Oản bĩu môi một cái, lại nhìn chằm chằm mặt của Tư Dạ Hàn, dường như đang nhìn một gã đàn ông phụ bạc, mở miệng tố cáo, "Nói bậy, có thể là thật! Là thật đấy! Em nằm mơ thấy anh cưới vợ, cưới rất nhiều, rất nhiều vợ lớn vợ nhỏ, nguyên cả một hậu cung! Em muốn đánh bọn họ, anh còn thương tiếc, anh còn làm hung với em! Con mịa nó, cỏ xanh trên đầu em như thảo nguyên, ngựa cũng có thể phi! Tức chết em rồi!"
Tư Dạ Hàn: "! "
Trốn ở góc phòng, Hứa Dịch: "! "
Cái gì? Hắn nghe được cái gì?
Tư Dạ Hàn nhức đầu không thôi, nhéo mi tâm một cái, "Cả ngày đều cứ suy nghĩ lung tung gì vậy?"
Diệp Oản Oản dính ở trong ngực Tư Dạ Hàn, "Thật sự không phải có đúng không? Vậy tại sao lại chân thật như vậy? Em còn nằm mơ thấy em bị bọn họ đuổi theo đánh! Sau khi tỉnh lại phát hiện em thật sự đau nhức toàn thân đấy!"
Trong góc, Hứa Dịch trợn to hai mắt, bi phẫn khóc ra nước mắt: "! !!!"
Oản Oản tiểu thư, ở đâu ra câu chuyện như vậy chứ!
Làm sao ngay cả trong mộng cũng có thể đổi trắng thay đen như vậy!
Rõ ràng là một mình cô đuổi theo mọi người chúng tôi đánh cho lên bờ xuống ruộng!
Đau nhức toàn thân, đó cũng là do cô dùng sức quá mạnh để đánh chúng tôi…
Tư Dạ Hàn bất đắc dĩ, chỉ có thể vuốt lông dỗ dành: "Không phải là thật.
"
Thần sắc Diệp Oản Oản mới vừa hòa hoãn, không biết nghĩ đến cái gì, đầu lại tiu nghỉu xuống, "Ô ô ô! Thương tâm nhất chính là! Em còn nằm mơ thấy! Còn nằm mơ thấy Đường Đường không cần em oa oa oa! "
Tư Dạ Hàn đỡ cái trán, đã không biết nên nói gì.
Đây chính là cái nàng gọi là ác mộng?
Đường Đường mới vừa dẫn theo Đại Bạch theo tiến vào trong sân, vừa tiến đến liền nghe được lời của Diệp Oản Oản.
Cậu nhóc ngơ ngác đứng ở nơi đó, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, vội vàng bạch bạch bạch chạy tới, "Mẹ! Đường Đường không phải không cần mẹ!"
Diệp Oản Oản: "Có thật không? Nhưng mà mẹ nằm mơ thấy Đường Đường không cần mẹ nữa! Đường Đường sẽ không không cần mẹ, sẽ không quên mẹ chứ?"
Đường Đường bảo bối tỏ vẻ phi thường quấn quít, hình như là mẹ uống rượu say rồi quên nhóc cơ mà?
Cậu bé dùng sức gật đầu một cái, "Thật, mẹ vĩnh viễn là mẹ của Đường Đường! Đường Đường chắc chắn sẽ không quên mẹ đâu! Mẹ, thật xin lỗi, Đường Đường ở trong mơ làm cho mẹ thương tâm!"
Trong góc, Hứa Dịch: "! "
Tốt rồi, hắn rốt cuộc biết cái tính tình không nói lý này của Oản Oản tiểu thư, rốt cuộc là được sủng thế nào mà bồi dưỡng thành rồi….