"Khoảng thời gian này, đối với các cậu mà nói, không phải là chuyện xấu.
Tranh thủ nghỉ ngơi thật tốt, làm nhiều chuyện công ích, xem nhiều sách, học ít thứ, thoải mái là chính mình.
Có nghe rõ hay chưa?" Diệp Oản Oản không yên tâm dặn dò.
Cung Húc buồn bã ỉu xìu vỗ lên bàn, thoi thóp mở miệng, "Quậy cái gì!! Không quậy, không được xem Diệp ca ca mặc đồ con gái!! Cuộc sống này còn có ý nghĩa gì?"
Diệp Oản Oản: "..."
Nhân sinh của hắn, có cần phải nhàm chán như vậy hay không? Không thể làm chút chuyện có ý nghĩa sao?
Hàn Thiên Vũ nghe nói như vậy lắc đầu một cái, bật cười, nhưng nhìn vẻ mặt lại tựa hồ như là thở phào nhẹ nhõm.
"Còn có mứt hoa nhỏ, mứt hoa nhỏ của ta...!Tại sao tình yêu của chúng ta lại gian nan như vậy?" Cung Húc ai oán không thôi mà dòm Diệp Oản Oản, "Diệp ca ca, tôi không thích anh nữa! Anh biết anh bây giờ như cái gì không?"
Diệp Oản Oản: "Như cái gì?"
Cung Húc: "Bổng chùy! Bổng đả uyên ương *, bổng chùy!"
*Gậy đánh uyên ương, ý chỉ kẻ ngăn cách tình yêu của 2 người.
Diệp Oản Oản: "..."
Cung Húc: "Nếu như anh mặc váy cho tôi xem, tôi liền miễn cưỡng tha thứ cho anh!"
Diệp Oản Oản: "Không cần miễn cưỡng như vậy, cảm ơn."
Diêu Giai Văn suy nghĩ một chút, dường như cũng chỉ có thể làm như vậy.
Công ty nhỏ không có bối cảnh, bị công ty lớn cố ý chèn ép, cơ hồ là nửa bước khó đi.
Diêu Giai Văn mở miệng nói, "Hiện tại, chỉ có thể hy vọng 《 Sinh Tử Một Đường 》 có thể được đề xuất giải thưởng Kim Lan.
Chúng ta có hai nam chính, Lạc Thần và Cung Húc.
Nếu không, tiền không kiếm được, danh tiếng cũng không có.
Nhưng trong lòng bọn họ cũng biết, mặc dù đề tài của 《 Sinh Tử Một Đường 》 có cơ hội đoạt giải; nhưng coi như vào vòng trong rồi, lại không lấy được giải thưởng mà nói, thật ra thì cũng không đem lại tác dụng gì.
Diêu Giai Văn thật ra cũng không mấy lý giải được cách làm của Diệp Bạch.
Với danh tiếng của Cung Húc và Lạc Thần, ban đầu nếu như đem bộ phim đổi thành đề tài học đường, hoàn toàn đi theo hướng thần tượng, cho dù có bị công ty lớn chèn ép, doanh thu phòng vé sẽ không đến nỗi kém như vậy, ít nhất sẽ không lỗ vốn.
Mặc dù Diệp Bạch quả thật có năng lực, nhưng thời gian vào nghề quá ngắn, một số thời khắc, vẫn còn có chút quá lý tưởng hóa rồi.
Diệp Bạch có thể là vì thực tâm muốn giúp Lạc Thần và Cung Húc, là vì muốn giúp Lạc Thần và Cung Húc thay đổi hình tượng, không muốn lợi dụng sự nổi tiếng nhất thời của bọn họ, mau chóng kiếm tiền.
Nhưng mà, Diệp Bạch lại đánh giá thấp sự tàn khốc của thị trường, cũng đánh giá thấp năng lực của công ty lớn.
Ban đầu mặc dù đã lấy được kịch bản của Từ Lâm, nhưng lại đắc tội với Hoàng Thiên, thật sự là có chút mất nhiều hơn được.
Bây giờ vốn của công ty đã eo hẹp như vậy, toàn dựa vào bộ phim này để chống đỡ.
Một khi bộ phim này thất bại, công ty có thể tiếp tục kinh doanh hay không, sợ cũng là cả một vấn đề…
Diệp Oản Oản: "Giai Văn, cô an bài lịch trình kế tiếp một chút đi."
Diêu Giai Văn phục hồi lại tinh thần, vội vàng gật đầu, "Được rồi!"
...
Trong khoảng thời gian kế tiếp, trong khi các bộ phim của các ông lớn dồn dập tuyên truyền như bắn pháo bông, Diệp Oản Oản lại dẫn theo Lạc Thần và Cung Húc lặng yên không một tiếng động đi làm từ thiện.
Đi vùng núi tặng sách vở quần áo cho thiếu nhi, đi quân khu biên giới an ủi lính già, đem hành trình tuyên truyền ban đầu tất cả đều đổi thành làm từ thiện cùng công ích.
Thời điểm khi Diệp Oản Oản biết được Lạc Thần và Cung Húc đồng thời được đề cử vị trí nam chính xuất sắc nhất giải Kim Lan, nàng còn đang cùng bọn họ ngồi tán dóc cùng mấy người lính già trong khe núi.
Cung Húc nhìn chằm chằm điện thoại di động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn uể oải bao lâu nay không hề dao động, bỗng phát ra hào quang lóa mắt: "A ha ha ha ha ha! Diệp ca ca! Diệp ca ca! Tôi được đề cử giải thưởng nam chính xuất sắc nhất của giải Kim Lan rồi!"
Diệp Oản Oản nhìn danh sách đề cử do Diệp Mộ Phàm gởi tới: "Tỉnh táo, chẳng qua chỉ là đề cử mà thôi." "Hứ, tùy tiện ai vào được danh sách đề cử, cũng ít nhiều có danh tiếng đó nha...".