Hạng Kiệt: "Được rồi Chử tổng, tôi hiểu mà! Chuyện này tôi sẽ đem kết khả năng để hoàn thành!"
Chử Hồng Quang không yên tâm, lại tăng thêm một câu, "Bất kể Hoàng Thiên ra giá bao nhiêu, cậu cứ việc ép bọn họ! Buổi lễ trao giải vừa kết thúc lập tức đi làm ngay!"
Hạng Kiệt: "Vâng.
.
"
Nghe được đối thoại của Chử Hồng Quang cùng cao tầng công ty, một bên Thái Dũng Thắng líu ríu mở miệng, "Cậu, chi bằng, chuyện này để tôi đi cho? Tôi nhất định giúp ngài làm xong!"
Chử Hồng Quang nhất thời hạ thấp giọng rống giận, "Ngươi câm miệng cho lão tử! Chuyện này ngươi dám nhúng tay, liền cút ra khỏi công ty cho ta! Phế vật vô dụng!"
Thái Dũng Thắng mặt đầy ủy khuất: "Tôi! Tôi làm sao lại phế vật? Dầu gì cũng cầm được một giải người mới xuất sắc nhất! "
"Ngươi còn dám nói!" Chử Hồng Quang thiếu chút nữa bị tức chết.
Hạng Kiệt yên lặng không nói, tận lực giảm bớt cảm giác mình có tồn tại, không muốn dính líu tới cuộc cãi vã của hai người này.
Bất quá, hắn ngược lại lại rất đồng tình với Chử Hồng Quang.
Dù sao ban đầu Diệp Bạch vẫn là do ông ta tự mình phá cách cho trúng tuyển.
Mặc dù ngay từ đầu là vì muốn kiềm chế Chu Văn Bân, nhưng không nghĩ đến lại là một nhân tài khó kiếm, Quang Diệu Truyền Thông dưới sự dẫn dắt của cậu ta càng ngày càng tốt.
Đối với một công ty mà nói, nhân tài quá trọng yếu, huống chi một nhân vật cấp “quỷ tài” như Diệp Bạch.
Mắt thấy cháu ngoại nhà mình đem Diệp Bạch ép rời đi, sau đó trơ mắt nhìn Diệp Bạch hô phong hoán vũ, dưới tình huống đang bị Hoàng Thiên và Hoàn Cầu đồng thời chèn ép, lại bồi dưỡng ra được hai vị Ảnh Đế!
Lại nghĩ, nếu như ban đầu không ép Diệp Bạch rời đi, hết thảy các thứ này đều là của Hoàn Cầu!
Ho khan, nếu như hắn là Chử Hồng Quang, hắn cũng sẽ tức đến điên rồi!
!
Dưới đài, tất cả khách quý, nghệ sĩ, cao tầng các công ty, muôn người chú ý, đều dùng ánh mắt nóng bỏng hướng về thiếu nữ ở trên sân khấu nhìn lên.
Vô số công ty kinh doanh đều đã chuẩn bị sẵn sàng để cướp người…
Hôm nay Giang Yên Nhiên mặc một chiếc váy dạ hội ngắn do Diệp Oản Oản chọn giúp nàng, giống như đóa hoa chớm nở, chậm rãi tỏa ra hào quang của riêng nàng.
"Xin mời Ảnh Hậu tân nhiệm của chúng ta có đôi lời phát biểu cảm nghĩ! Xin mời Giang Yên Nhiên tiểu thư!" Người MC khách khí đưa micro sang.
"Cảm ơn.
" Giang Yên Nhiên dù sao cũng là lần đầu tiên trải qua trường hợp như vậy, hồi hộp là khó tránh khỏi, tay cầm micro cũng đều khẽ run run.
Dưới sân khấu, tầm mắt của Diệp Oản Oản trực tiếp vượt qua đám người, tập trung rơi vào trên người của cô bé.
Nhớ lại kết cục kiếp trước của Giang Yên Nhiên, nhìn dáng vẻ của nàng tỏa ra hào quang bốn phía lúc này, trong lòng Diệp Oản Oản tràn đầy ấm áp.
Ấm áp vì người khác, cũng là ấm ấp vì bản thân mình.
Giang Yên Nhiên thấy người kia ở dưới sân khấu, hốc mắt hơi ửng đỏ.
Cúi người xuống, Giang Yên Nhiên đầu tiên là cúi chào một cái thật sâu.
Sau đó, nàng hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, cầm lấy micro mở miệng: "Đầu tiên, cảm ơn Ban Giám Khảo cùng Ban Tổ Chức đã cho tôi một cơ hội như thế này, cảm ơn sự tín nhiệm của đạo diễn Bồng đã cho tôi vai diễn này, cảm ơn bạn bè trong đoàn làm phim, mấy tháng vừa qua đã cố gắng! "
Dưới đài, một tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên.
Lời mở đầu của Giang Yên Nhiên lựa chọn phương thức ổn thỏa nhất, cảm tạ tất cả mọi người.
Giang Yên Nhiên dừng một chút, ngay sau đó thần sắc kiên định tiếp tục mở miệng nói: "Trừ cái đó ra, tôi còn muốn đặc biệt cảm ơn một người.
"
Thông thường mà nói, khi nghệ sĩ đạt giải phát biểu cảm nghĩ lại nhắc tới một người muốn đặc biệt cảm ơn, không phải là có bát quái, thì cũng là chủ đề hot.
Cho nên, tất cả mọi người đều cảm thấy rất hứng thú chờ đợi Giang Yên Nhiên nói tiếp.
Trong mắt Giang Yên Nhiên tràn đầy sự cảm kích và sắc màu ấm: "Nếu như không có cậu ấy, sẽ không có Giang Yên Nhiên ngày hôm nay đứng ở chỗ này.
".