Những thứ bát quái này giống như là một âm mưu có chuẩn bị trước, trong thời gian cực ngắn, như ong vỡ tổ bắt đầu lan tràn ở trên Internet.
Trong chốc lát cũng đã lên Hot search vô cùng hấp dẫn sự chú ý.
Khoa trương nhất là, trong số những tin lá cải đó lại còn có người tiết lộ, nói Diệp Bạch không chỉ là một tên gay thích nam nhân, còn là một gã biến thái thích lén lút mặc đồ nữ...!
Diệp Oản Oản: "..."
Nói theo một ý nghĩa nào đó, lời nói này ngược lại cũng không hề sai chút nào.
Nàng quả thật thích nam nhân, cũng thích mặc đồ con gái kia mà...
Vào lúc này, trong buổi dạ tiệc phỏng chừng đã có không ít nghệ sĩ thấy được những thứ bát quái này, giờ phút này ánh mắt nhìn về phía nàng đều tương đối có ý vị sâu xa.
"Hứa quản gia, tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết."
Diệp Oản Oản mới vừa cúp điện thoại của Hứa Dịch quay trở lại, Diệp Mộ Phàm liền vội vàng mở miệng, "Oản Oản, những thứ bát quái trên mạng kia em có thấy không?"
Diệp Oản Oản gật đầu: "Mới vừa nhìn thấy."
Diệp Mộ Phàm mặt đầy âm trầm, "Đáng chết, nhất định là chuyện tốt mà đám người Diệp Y Y làm!"
Cung Húc nhìn chằm chằm điện thoại di động, giận đến muốn nổ tung, "Mịa nó, cái quỷ gì vậy! Bọn họ mới là biến thái đấy! Trên mạng tung tin vịt anh thích mặc cái gì mà đồ nữ; hình như là từ ảnh chụp trong group của công ty không cẩn thận bị truyền đi.
Đó chỉ là chúng tôi đang đánh cược, nói nếu như anh thua liền mặc đồ con gái có được không? Làm sao lại biến thành anh âm thầm thích mặc đồ nữ?
Diệp ca, anh yên tâm, mới vừa rồi tôi đã đăng Weibo, đăng toàn bộ ảnh chụp màn hình group chat khi đó để giải quyết!"
Diệp Oản Oản nhìn thấy bộ dáng Cung Húc tức giận hừng hực, trong lòng hơi cảm thấy ấm áp: "Giải quyết cái gì?"
Cung Húc: "Dĩ nhiên là giải quyết những cái đứa tung tin vịt kia, nói cho bọn hắn biết, anh không có yêu thích những thứ lung ta lung tung kia!"
Diệp Oản Oản: "Không cần."
Cung Húc cau mày: "Tại sao không cần?" Người đàn ông nào có thể chịu được loại tin đồn này.
Diệp Oản Oản đầy thâm ý nhìn hắn một cái: "Nếu như, không phải là tin vịt thì sao?"
Cung Húc nhất thời sững sờ, ngơ ngác nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Ặc...!Hả? Cái...cái này là ý gì?"
Diệp Oản Oản: "Nếu như tôi quả thật thích nam nhân, cũng thực sự yêu thích mặc đồ con gái thì sao?"
Cung Húc nghe mới có nửa câu, trong nháy mắt cả người đều cứng lại, "Cái...!Cái gì?"
Diệp ca thích nam nhân chuyện này hắn biết, nhưng mà, yêu thích mặc đồ con gái...
Cung Húc đứng ngẩn ở nơi đó, cũng không biết đang suy nghĩ lung tung gì, mặt càng ngày càng đỏ.
"Không...! Không phải đâu...!Thật hay giả? Diệp ca ca anh...!anh thật sự có loại sở thích này!?" Sắc mặt của Cung Húc cực kỳ khó mà hình dung.
Nhìn thấy biểu tình hoảng sợ của Cung Húc, Diệp Oản Oản cười vang một trận.
Cung Húc thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, oán trách mở miệng, "Diệp ca, anh đừng chọc tôi!"
Diệp Oản Oản cũng không giải thích, nghiêm túc mở miệng nói: "Cung Húc, cậu đạt được Ảnh Đế, tôi trước tiên thỏa mãn nguyện vọng thứ nhất của cậu."
"Nguyện vọng thứ nhất..." Cung Húc đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó ánh mắt nhất thời sáng lấp lánh, "Diệp ca, anh nói là...!Để cho tôi được gặp mứt hoa nhỏ?"
Diệp Oản Oản: "Ừm."
Đại khái là hạnh phúc đến quá bất ngờ, Cung Húc sửng sốt thật lâu mới phản ứng lại được, "Thật...!Thật hay giả? Diệp ca anh đừng lừa tôi nha! Lúc nào gặp? Gặp ở nơi nào?"
Diệp Oản Oản vừa sửa lại ống tay áo, vừa lên tiếng nói, "Khoảng 15 phút nữa, ở nơi này."
Nói xong trực tiếp đi về phía cánh cửa.
Diệp Mộ Phàm vội vàng đi theo, hạ thấp giọng mở miệng, "Oản Oản, em còn định để cho tiểu tử kia gặp ‘mứt hoa nhỏ’ thật à?"
Diệp Oản Oản: "Em đã đáp ứng với hắn.".