"Em thay..."
Diệp Mộ Phàm nói được nửa câu, nhìn chằm chằm về phía em gái mình, đột nhiên á khẩu.
Hắn bình thường cực hiếm khi nhìn thấy muội muội mặc đồ con gái, trừ phi là thỉnh thoảng lúc đi tới nhà ông bà nội.
Mà giờ khắc này, cô bé trước mắt mặc một chiếc váy dạ hội ngắn màu đen được may rất vừa người, cần cổ thon dài trắng nõn như thiên nga mang một chiếc choker bằng lụa, một mái tóc gợn sóng lười biếng để xõa ở đầu vai.
Sau khi tẩy trang đi lớp trang điểm để ra đường nét nam nhân lúc trước, lúc này khuôn mặt nàng sáng ngời, da trắng như tuyết, mi cong vút, môi đỏ như son, con ngươi lấp lánh dịu dàng như muốn phản chiếu lại ngàn vạn ánh sao…
Trong đầu của Diệp Mộ Phàm bỗng nhiên liền hiện lên một câu: Tuyệt thế vô song, điên đảo chúng sinh...
Cô bé trước mắt thậm chí so với thời điểm ngày đó hắn thấy trong thọ yến của ông nội còn kinh diễm hơn.
Tại thọ yến của ông nội khi đó, thấy nàng đột nhiên thay đổi, hắn đã rất kinh ngạc, nhưng chỉ sau một năm ngắn ngủi, thiếu nữ thay đổi so với lần kia còn kinh người hơn.
Không chỉ là vẻ ngoài, mà còn cả khí chất.
Dường như là nàng thoát khỏi lớp kén dày kia, lộ ra đôi cánh tươi đẹp chói mắt, phá kén thành bướm...
"Ca, choker này nhìn đã được chưa?" Diệp Oản Oản điều chỉnh lại chiếc dây lụa đeo ở cổ, mở miệng nói, "Nguyên bản là em định mặc bộ váy màu hồng kia, nhưng mà, ngọa nguậy hồi lâu, quả thực không có cách nào mặc màu sắc nổi như vậy, vẫn là thôi đi..."
Nàng nhớ đến chính mình lúc trước còn rất yêu thích những thứ màu sắc sáng như vậy, bất quá gần đây đại khái là bởi vì tuổi tác tăng lên, cộng thêm công tác, nàng càng ngày càng không thể tiếp nhận những thứ màu sắc quá bánh bèo kia, ngược lại càng ngày càng yêu quý màu đen.
Diệp Mộ Phàm lúc này lắc đầu, "Không được! Hở nhiều lắm rồi!"
Diệp Oản Oản khóe miệng hơi co lại, "Chỉ lộ ra có bả vai mà thôi."
"Vậy cũng không được! Mau vào đi! Thay một bộ khác! Vừa vặn trong cốp sau còn có một bộ đồ dự phòng, anh đi lấy cho em!" Diệp Mộ Phàm bận rộn không ngừng đi ra phía sau lấy một chiếc túi khác đem ra.
"Em mặc bộ này! Bộ này đẹp mắt!" Diệp Mộ Phàm thề son thề sắt mà mở miệng.
Diệp Oản Oản nửa tin nửa ngờ, bất quá, từ sự tín nhiệm đối với sự chuyên nghiệp của Diệp Mộ Phàm, vẫn nhận lấy.
Sau đó, Diệp Oản Oản từ bên trong lấy ra một cái váy xanh xanh đỏ đỏ...
Cái váy kia y như bướm bảy màu, phía trên ít nhất có mấy trăm đóa hoa đủ mọi màu sắc, hơn nữa ống tay áo cao tới cổ, váy dài đều phải đến mắt cá chân rồi...
Quả thật là...!Cay mắt...!
Váy bách hoa này, so với cái váy của Cung Húc mua còn đáng sợ hơn!
Diệp Oản Oản ghét bỏ không dứt, đem váy nhét vào trong tay Diệp Mộ Phàm, "Tôi nói này Felix đại thần, anh đối xử với em gái ruột anh như vậy?"
Diệp Mộ Phàm chưa từ bỏ ý định nói, "Không phải...!Oản Oản, em xem thật kỹ lại một chút! Cái váy này thật sự rất đẹp mắt nha...!Đây là mốt thời thượng! Độc nhất vô nhị, em hiểu không?"
Diệp Oản Oản khoát khoát tay, "Anh tự mình giữ lấy mà ngắm đi!"
Bên trong đại sảnh yến hội.
Đường Tinh Hỏa đau đến không muốn sống đẩy mặt của Cung Húc ra, "Đừng có tới đây nữa, câu đã hỏi tôi 800 lần rồi! Cậu bây giờ rất tuấn tú, phi thường, phi thường, phi thường, phi thường đẹp trai, được chưa? Thật vậy mà! Rốt cục là tiên nữ trên trời nào, làm Cung thiếu gia của chúng ta mê luyến đến vậy?"
Đường Tinh Hỏa vừa nói chuyện với Cung Húc đứng ngồi không yên nơi cửa, ánh mắt liếc xéo qua nhìn tới chỗ cửa, Diệp Mộ Phàm đang cùng nhân viên phụ trách tiếp đón Tiểu Trình nói gì đó, ngay sau đó Tiểu Trình vẻ mặt tươi cười gật đầu.
Tiếp đó, liền nhìn thấy Diệp Mộ Phàm quay trở lại bên ngoài, mấy giây trôi qua, che chở một cô gái chậm rãi cất bước đi vào...