Nàng đang rầu rĩ cái đóa hoa đào to này khó cắt, Đường Đường liền xuất hiện.
Còn có cây kéo nhỏ nào dễ dùng hơn so với Đường Đường sao?
Cung Húc trợn to hai mắt, mặt không cách nào tin tưởng, "Chuyện này...!Chuyện này là không thể nào!"
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, "Chuyện đó..."
Kết quả, không đợi Diệp Oản Oản nói chuyện, Diệp Mộ Phàm ở bên cạnh đã cướp lời mở miệng, "Chuyện gì mà không có khả năng chứ, đây chính là con của em gái tôi, không tin tự cậu đi nhìn một chút khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé này, đôi mắt này, cái mũi này, miệng này, tất cả đều giống em tôi như đúc đấy!"
Sao cũng được, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, trước tiên đem tiểu tử Cung Húc này giải quyết xong lại nói.
Tiểu tử này danh tiếng còn kém hơn cả hắn, làm sao có thể để cho hắn ta gieo họa cho em gái mình.
Cung Húc nghe vậy, nhất thời hướng về tiểu nãi oa kia đang ôm lấy Diệp Oản Oản nhìn lại.
Chỉ thấy đứa bé kia đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, còn nhỏ tuổi mà trên người đã lộ ra một cỗ khí chất cao quý.
Hắn nhìn chằm chằm tiểu nãi oa hồi lâu, muốn chứng minh Diệp Mộ Phàm đang nói bừa.
Kết quả bi thảm là, càng nhìn càng cảm thấy giống…
Hai mẹ con đứng chung một chỗ, không có chút cảm giác nào là không ổn!
Đệt! Hắn còn muốn di hoa tiếp mộc, kết quả...!kết quả là người ta ngay cả con cũng đều sinh rồi!?
Diệp Oản Oản ôm lấy Đường Đường, khẩn trương không thôi mà nhìn về bốn phía, "Cha con đâu?"
Làm sao Đường Đường lại một mình chạy tới trước? Tư Dạ Hàn hẳn là đang ở phụ cận chứ?
Thật là may mắn, không đụng phải một màn kia!
Xui xẻo nhiều lần như vậy, nàng rốt cuộc cũng gặp may được một lần!
Đường Đường trả lời: "Cha đi lấy đồ rồi, sẽ tới sau!"
Diệp Oản Oản: "Ồ vậy à..." Thật sự là quá tốt rồi!
"Đường Đường, con thật là tiểu phúc tinh của mẹ!" Diệp Oản Oản hôn cái chụt ở trên má nhỏ của Đường Đường một cái.
Ở trước khi Tư Dạ Hàn tới, giúp nàng giải trừ một cái đại nguy cơ lớn như vậy, quả thực là quá hạnh phúc.Đột nhiên xuất hiện lại được mẹ khen ngợi, cậu bé mấp máy môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hạnh phúc.
Nguyên bản nhóc còn đang lo lắng mẹ sẽ tức giận nhóc không chịu đi ngủ, cũng còn may được ba ba dẫn đi đón mẹ.
Đúng lúc này, Diệp Oản Oản từ phía sau Đường Đường, nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang từ từ đi tới.
Quả nhiên là Tư Dạ Hàn đi cùng.
Diệp Oản Oản quả thật là vô cùng vui mừng, bởi vì Đường Đường đến, trước tiên đem Cung Húc “tiêu diệt” gọn, nếu không vào lúc này không biết là sẽ náo loạn đến mức nào nữa.
"A Cửu … "
Diệp Oản Oản nhất thời đứng dậy, hướng về Tư Dạ Hàn chạy tới.
Tư Dạ Hàn chân mày nhíu chặt mà nhìn chằm chằm dưới chân Diệp Oản Oản.
Thấy nàng còn đang mang giày cao gót, sắc mặt anh hơi trầm xuống, "Chạy cái gì?"
Diệp Oản Oản ngước đầu nhỏ, cười giống như một đóa hoa tươi, "Người ta thấy anh liền vui vẻ nha!"
Tư Dạ Hàn bị thiếu nữ ôm chặt lấy hông, không nói một lời cầm cái hộp trong tay bỏ trên mặt đất, "Thay giày."
Sau khi cái hộp mở ra, chỉ thấy bên trong là một đôi dép cao su.
Nguyên lai Đường Đường nói anh đi lấy đồ rồi, chính là đi lấy cái này sao?
Con mắt Diệp Oản Oản lóe sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, giống như đang ngắm một tiểu thiên sứ có cánh, "Giúp em mang nha ~ "
Con ngươi u lãnh thâm thúy của Tư Dạ Hàn nhìn cô nàng một cái, để cho nàng ôm lấy bả vai của mình, sau đó khom người xuống, giúp thiếu nữ thay dép.
Mặc dù nam nhân sắc mặt thanh lãnh, nhưng động tác đổi giày cho thiếu nữ cũng vô cùng cẩn thận.
Tư Dạ Hàn vừa mới đứng dậy, Diệp Oản Oản liền sáp vào người anh tiếp tục mở miệng, "Còn nữa còn nữa, anh có thấy tin nhắn em gửi cho anh không? Tối nay bọn em đoạt được Đôi Ảnh Đế rồi, còn có Ảnh Hậu nữa! Anh còn chưa khen em đấy!"
Tư Dạ Hàn: "Không tệ."
Diệp Oản Oản nghe vậy, mặt nhất thời liền xụ xuống, quả thật là không cách nào tin tưởng, "Chỉ vậy thôi sao??"
Tư Dạ Hàn đảo mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nàng bỗng đen trầm xuống, dáng chừng có vẻ rất thất vọng.
Anh hơi chần chờ, sau đó hơi hơi cúi người, hôn nhẹ một cái trên môi của cô gái.
Sau lưng, Cung Húc đã hoàn toàn bị lãng quên: "..."
Tối nay hắn nên ở dưới một cái cống nào đấy, không nên đứng ở đây, để nhìn thấy các người có bao nhiêu ngọt ngào....