Hứa Dịch: "..."
Trước mặt, trên ghế tài xế, Hứa Dịch vội vàng tắt radio.
Một giây kế tiếp, trơ mắt từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy được một màn ngược cẩu này, quả thật là nghẹn ngào không nói nên lời.
Cửu gia, ngài có phải là đã quên cái gì hay không?
Đừng chỉ che mỗi ánh mắt của Đường Đường thiếu gia như vậy chứ!
Cuối cùng, Hứa Dịch bị ngó lơ, chỉ có thể tự mình động thủ, lặng lẽ nhấn nút nâng tấm chắn lên, che tầm mắt của mình lại…
Phát hiện Đường Đường trong ngực Diệp Oản Oản đã ngủ rồi, Tư Dạ Hàn mới dời bàn tay đang che lấy tầm mắt của cậu nhóc, đồng thời, nụ hôn cũng dần dần sâu hơn…
Diệp Oản Oản cảm thụ cảm giác mát lạnh ở trên môi, hai gò má lại dần dần nóng lên.
Quá khiếp sợ rồi!
Nàng mới vừa rồi...!là bị câu dẫn rồi sao?
Tư Dạ Hàn lại có thể thả thính nàng! Hơn nữa ở một cấp độ rất cao!
Tư Dạ Hàn đón lấy ánh mắt mở to tròn quay, trợn trừng nhìn mình của Diệp Oản Oản, nụ hôn bị buộc phải ngừng lại, thần sắc có chút bất đắc dĩ: "Em đây là ánh mắt gì?"
Con mắt Diệp Oản Oản lóe sáng lấp lánh, mở miệng hỏi, "A Cửu A Cửu, anh có phát hiện hay không, anh lại có thể biết tán gái rồi? Hic! Hơn nữa kỹ năng tỏ tình gần như MAX! Chỉ số EQ này, quả thật là đột nhiên tiến bộ vượt bậc! Anh là phải là lén em đi tham gia khóa đào tạo tăng cường chỉ số EQ rồi hay không?"
Sắc mặt của Tư Dạ Hàn hơi đen lại, nâng cằm thiếu nữ lên dùng sức cắn một cái, cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Gần gần mực thì đen, gần đèn thì sáng."
Diệp Oản Oản chớp mắt một cái, sau đó tỏ vẻ câu trả lời này...!cũng không tệ!
Nhất định là bị nàng ảnh hưởng...!
Gần đèn thì sáng nha!
...
Nửa giờ sau, xe rốt cuộc lái đến Hồng Hoa Tiểu Lâu.
Tư Dạ Hàn từ trong ngực Diệp Oản Oản ôm lấy Bảo Bảo, một nhà ba người xuống xe.
Khương lão đứng ở cửa đón bọn họ.
Tư Dạ Hàn ôm lấy Đường Đường lên lầu trước, ánh mắt Diệp Oản Oản đảo qua nơi phòng khách thấy một chiếc hộp to lớn ở một góc nào đó, hơi nhíu mày, "Đây lại là cái gì?"
Khương lão báo cáo đúng sự thật, "Chủ nhân, hôm nay lại nhận được một chiếc tủ lạnh."
Khương lão nói xong, mặt lộ vẻ nghi ngờ, hiển nhiên không hiểu được chủ nhân nhà mình sao lại mua nhiều đồ điện gia dụng như vậy để làm cái gì?
Tháng này đã nhận được rất nhiều tủ lạnh, TV, máy giặt rồi...
Diệp Oản Oản nghe vậy xạm mặt lại...
Nhiếp Vô Danh cái tên này, vậy là đủ rồi!
Giờ còn định đưa bao nhiêu cái tủ lạnh, TV, máy giặt qua nữa?
Còn nói cái gì mà giữ nguyên tắc, không dùng thủ đoạn không đứng đắn để cướp đoạt! Cái này so với cướp thì có gì khác nhau?
Ban tổ chức chương trình làm sao vẫn chưa đánh chết hắn vậy?
Diệp Oản Oản: "Được rồi tôi biết rồi, ông tùy tiện tìm một cái kho nhét nó vào đi!"
Để khi nào có thời gian nàng sẽ hỏi bạn bè mình thử xem có ai cần không, có thì tặng, không có thì bán.
Diệp Oản Oản nói xong, đang chuẩn bị lên lầu, điện thoại di động reo lên một cái, chính là tin nhắn của Nhiếp Vô Danh, cái gã đã tặn mất tăm mất tích quãng thời gian này.
Nhiếp Vô Danh gần đây dường như bề bộn nhiều việc, thường xuyên nằm ở trong trạng thái mất liên lạc, thỉnh thoảng nhắn đến toàn để xin ảnh chụp của nàng và Đường Đường nhằm bảo vệ tính mạng.
[ Nhiếp Đào Hố: Hữu Danh muội, tủ lạnh nhận được chưa? ]
[ Diệp Hữu Danh: Nhận được rồi...!]
[ Nhiếp Đào Hố: Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Hic, đây đại khái là một lần cuối cùng tôi gửi cho cô sinh hoạt phí...!]
Diệp Oản Oản vừa định nói với hắn, bảo hắn đừng đưa sang nữa, thấy được câu này, vì vậy nhắn tin hỏi thăm ——
[ Diệp Hữu Danh: Sao vậy? ]
[ Nhiếp Đào Hố: Tất cả các tiết mục, tôi đều bị cấm tham gia rồi, mấy người BTC chương trình cũng quá thiếu chuyên nghiệp, không chịu giữ nguyên tắc! Đều nói nếu chơi tốt liền có thể nhận thưởng; dựa vào cái gì lại hùa nhau cấm tôi dự thi? ]
[ Diệp Hữu Danh:...!]
Diệp Oản Oản cạn lời không biết nói gì, không cấm hắn thì cấm ai?
Chưa đánh chết hắn là đã rất không tệ rồi!.