Diệp Hồng Duy trầm giọng mở miệng nói: "Thiệu An, sáng sớm ta cũng đã nói, tập đoàn là tâm huyết của ta, vô luận là đối với người nào, ta sẽ không thiên vị.
Nguyên tắc trước giờ chỉ có một, người có tài thì chiếm được.
Trước đây Mộ Phàm tại tập đoàn biểu hiện quả thật không tốt, cho nên ta mới trừng phạt nó, mà bây giờ nó đã dùng thực lực chứng minh được mình, cho nên ta cũng sẽ cho nó một cơ hội như thường.
Nếu như nó làm không tốt, như vậy cũng sẽ phải rời đi mà thôi.
Không thiên vị bất kỳ ai!"
Đúng như Diệp Oản Oản dự đoán, lão gia tử cũng không để ý tới Diệp Thiệu An chất vấn.
Lão gia tử sinh thời quan tâm nhất chính là gia nghiệp mà ông ta phí hết tâm huyết tạo dựng nên.
Cho nên giống như ông nói, yêu cầu của ông đối với người thừa kế chỉ có một: "Người có tài mới chiếm được".
Trước đây gia tăng hảo cảm cũng chỉ là phụ trợ, cuối cùng có thể thuyết phục lão gia tử chỉ có một cách, đó chính là thực lực.
Chỉ cần làm ra thành tích, vô luận là Diệp Thiệu An cùng Diệp Y Y bên kia dù nhảy nhót thế nào, dù bày trò thế nào, Diệp Hồng Duy cũng sẽ tuyệt đối không thay đổi chủ ý.
Huống chi lão gia tử đối với Cố Việt Trạch vốn cũng không hoàn toàn yên tâm.
Ban đầu chẳng qua chỉ là Diệp gia đại loạn, quả thực không một người nào có thể dùng, mới nghe theo Diệp Y Y và Diệp Thiệu An khuyên, tạm thời đồng ý để cho Cố Việt Trạch quản lý.
Cuối cùng sự tình Diệp Mộ Phàm quay trở lại Hoàng Thiên Giải Trí vẫn được chốt lại như vậy.
Cuộc họp kết thúc trong một bầu không khí âm trầm, Diệp Thiệu An không thèm để ý Diệp Y Y khuyên can, trực tiếp xô ngã bàn, nổi giận đùng đùng rời đi.
Bên ngoài cửa phòng họp.
Diệp Y Y che giấu sự căm ghét nơi đáy mắt, "Mộ Phàm, hoan nghênh trở lại, sau này sẽ phải cùng nhau cộng sự, có chỗ nào không biết, có thể hỏi tôi."
Diệp Mộ Phàm khẽ xì một tiếng.
Nếu đổi lại là lúc trước, hắn có lẽ đã thật sự bị “người chị họ” nhìn như ôn nhu ân cần này lừa gạt.
Hiện tại, còn coi hắn là kẻ ngu sao?
Diệp Mộ Phàm đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên phát hiện Diệp Oản Oản và Cố Việt Trạch đồng thời không thấy đâu, vì vậy khẽ nguyền rủa một tiếng, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Diệp Y Y, "Tôi cũng không phiền cô quan tâm, cô lo đi mà quản lý nam nhân của mình đi! Đừng để cho hắn trêu chọc Oản Oản, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!"
Diệp Mộ Phàm nói xong, vội vàng đi tìm người.
Trong nháy mắt khi Diệp Mộ Phàm xoay người rời đi, sắc mặt Diệp Y Y nhất thời âm trầm đến cực hạn.
Cuối hành lang không người.
Cố Việt Trạch nhìn Diệp Oản Oản trước mắt dường như đã hoàn toàn tưởng như hai người, ánh mắt tham luyến lượn lờ trên người cô gái: "Oản Oản, chúc mừng em."
Diệp Oản Oản mặt không đổi sắc mà nhìn người nam nhân nọ: "Có lời gì thì nói thẳng!"
Cố Việt Trạch tỏ vẻ đạo mạo mở miệng nói, "Tối nay có rảnh không? Cùng uống một ly?"
Vào giờ phút này, con ngươi của Cố Việt Trạch lấp lánh y như đang nhìn một con mồi thơm ngon phưng phức.
Diệp Thiệu An đã lăn lộn ở Diệp gia được 3 năm, ăn sâu bén rễ.
Với thực lực trước mắt của Diệp Mộ Phàm, muốn dao động ông ta, vẫn còn chưa có cửa.
Cho nên hắn cũng không nôn nóng, mà dự định sẽ tọa sơn quan hổ đấu.
Hiện tại thứ khiến cho hắn cảm thấy hứng thú, ngược lại là...!Diệp Oản Oản!
Nữ nhân này, thật sự là càng ngày càng khiến cho hắn tò mò...
Tại sao lúc trước không phát hiện ra, cái thứ ngu xuẩn làm cho người ta chán ghét đó, lại còn có một mặt mê người như vậy…
Diệp Oản Oản thật ra thì vốn cũng không nghĩ đến, nhưng không hiểu tại sao, sự để ý đối với Cố Việt Trạch trong tiềm thức, vẫn để cho nàng tới nói chuyện với hắn.
Kết quả, liền nghe được lời mời mọc chủ động này của Cố Việt Trạch.
Cố Việt Trạch vốn coi nàng ngu như bò, trốn nàng như trốn nước lũ, lại có thể chủ động câu dẫn nàng, hơn nữa thái độ còn khách khí như vậy, thật đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?
Khi đó không phải là nàng quấn quít lẽo đẽo đi theo sau mông hắn, sau đó nhận lại được là sự chán ghét và lạnh lùng.
Ôi cái thế giới xem mặt này….