Diệp Oản Oản tuy rất tự tin, nhưng lại không phải không biết tự lượng sức mình.
Chính nàng luyện tập Taekwondo thời gian rất ngắn, mà thiên phú trong quá trình tập luyện Taekwondo cho thấy cũng có giới hạn nhất định.
Huống chi, thiên phú võ học chỉ là một mặt, tư chất khí lực lại là một mặt khác.
Lui 10 ngàn bước, cho dù thiên phú võ học của chính nàng thật sự rất cao, kỹ năng trong thời gian ngắn có thể luyện tập thuần thục, nhưng tư chất thể phách cần phải có một quá trình tích lũy lâu dài.
Như đám người Diệp Mộ Phàm từng nói, sau khi nàng uống rượu say xong, một quyền liền đem động cơ xe đập ra một lỗ thủng lớn...!Đây chính là dùng sức trâu bò thuần túy mới có thể làm được.
Sức của chính bản thân mình, Diệp Oản Oản hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Đừng nói chính nàng không rèn luyện bao nhiêu, cho dù rèn luyện theo kiểu phổ thông mấy năm, thậm chí mấy chục năm, với người bình thường mà nói, cũng tuyệt đối không thể nào dùng một cú đấm đem một khối sắt đập bẹp.
Nếu như, chính nàng cũng không phải là Diệp Oản Oản, tất cả ký ức đều là bị Tư Dạ Hàn cưỡng ép rót vào, vậy sức mạnh dị thường của nàng khi say rượu bộc phát ra, cùng thiên phú võ học phi thường của nàng, chắc hẳn là của chính bản thân nàng trước khi bị xóa đi ký ức.
Nếu như, chính nàng thật sự không phải là Diệp Oản Oản, vậy những thành tựu võ học trước đó vốn không biết từ đâu ra, giờ đã hoàn toàn có thể được giải thích dễ dàng.
Hết thảy, đều là thuộc về chính bản thân của nàng lúc trước.
Nhưng mà, nàng lại đánh mất toàn bộ những ký ức vốn nên thuộc về mình, trở thành Diệp Oản Oản cùng nàng không có chút quan hệ nào...
"Ta..
Đến tột cùng là ai?" Diệp Oản Oản thân thể khẽ run, đáy mắt là một mảnh mê mang.
"Cái gì mà ‘ta là ai’?" Diệp Mộ Phàm nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, chuông điện thoại lại bỗng nhiên vang lên.
Nhìn tên người gọi đến, chính là Nhiếp Vô Danh.
Lúc này, Diệp Oản Oản đem điện thoại kết nối.
"A lô..." Âm thanh Nhiếp Vô Danh từ trong điện thoại truyền ra.
"Sao vậy?" Diệp Oản Oản mở miệng hỏi.
"A lô? Cô nói cái gì? Chỗ tôi tín hiệu không tốt...!Tới tiệm ăn Vĩnh Yên...!Nửa giờ sau gặp..."
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng, Nhiếp Vô Danh cũng đã cúp điện thoại.
Tiệm ăn Vĩnh Yên trong miệng Nhiếp Vô Danh, chính là cửa tiệm mà Diệp Oản Oản lần đầu tiên gặp năm người bọn họ.
"Ai vậy?" Diệp Mộ Phàm mở miệng hỏi.
"Một người bạn..." Diệp Oản Oản nhìn về phía Diệp Mộ Phàm, chậm rãi mở miệng nói: "Bạn tìm em, em đi trước đây!"
Nghe vậy, Diệp Mộ Phàm gật đầu một cái: "Em đi đi, công ty còn có chút chuyện cần xử lý, anh không đi cùng được."Diệp Oản Oản: "..." Nguyên bản không có ý định để cho hắn cùng đi...
...
Tiệm ăn Vĩnh Yên.
"Ông chủ, cho một phần há cảo!"
Thần Hư đạo nhân cà tơn cà tơn đi vào trong tiệm ăn, nhìn thấy ông chủ tiệm thân quen, liền mở miệng gọi món.
"Được."
Chủ tiệm liếc Thần Hư đạo nhân một cái.
Nhưng mà, cái nhìn này, lại khiến cho chủ tiệm nhất thời sửng sốt một chút.
Mấy người kia, hắn hóa thành tro cũng có thể nhận ra được, ấn tượng ban đầu của ông về bọn họ, chính là một đám “ăn như rồng cuốn, uống như rồng leo”.
Vậy mà mấy “vị đại gia” này ngay cả tiền để trả cho một phần ăn cũng không trả được, suýt nữa đã bị ông “làm thịt”.
"Có tiền?" Ông chủ tiệm ăn nhìn Thần Hư đạo nhân, mở miệng hỏi.
"Cái gì gọi là có tiền, đạo gia thiếu tiền sao?" Lúc này, Thần Hư đạo nhân móc túi lấy ra hai tờ tiền giấy mệnh giá 50 tệ *, cười lạnh nói: "Ông chủ, lấy cho tôi phần ăn theo số tiền này."
*Theo tỉ giá hiện tại 100 CNY tương đương khoảng 340.000 VND.
"Các cậu có mấy người?" Ông chủ nhận lấy tiền, nhìn Thần Hư đạo nhân hỏi.
"6 người!" Thần Hư đạo nhân mở miệng.
Thần Hư đạo nhân dứt lời, đã xoay người đi vào trong phòng ăn, chỉ còn lại ông chủ nhìn 2 tờ tiền giấy 50 tệ mặt đầy mộng bức.
Bên trong phòng ăn, Thần Hư đạo nhân cùng mấy người Nhất Chi Hoa từng người từng người ngồi sát cạnh nhau.
"Đội trưởng cùng Cà Lăm đâu, làm thế nào còn chưa tới?" Nhất Chi Hoa nhìn về phía Thần Hư đạo nhân cùng Băng Sơn Nam, mở miệng hỏi.
---------------------------
Lời tác giả: Cùng mọi người thương lượng chuyện này, Hứa Nhĩ Vạn Trượng Quang Mang Hảo (Cho em muôn trượng hào quang – tên VN: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1) cũng như trong bộ truyện này có nhiều nhân tố khá hồi hộp, loại tiểu thuyết này một khi bị spoiler kể trước liền giống như Conan thông báo trước cho bạn hung thủ là ai vậy, rất ảnh hưởng đến cảm giác hứng thú khi đọc.
Cho nên hy vọng các bảo bảo vào những lúc buồn chán không nhịn được, cũng đừng nên kể trước nội dung truyện, sẽ làm ảnh hưởng tới những độc giả đến sau...!Thời điểm ngày đó ta viết về Tịch ca, đi dạo một vòng qua phần bình luận, nhìn thấy những bạn đọc đã đọc trước, lại đi bình luận về quan hệ của Lục Đình Kiêu và Vân Thâm, và đại Boss phía sau màn là ai, trái tim đều bể thành cặn bã.
*mặt buồn* ]
Lời converter Vô Vô: (phần này editor để nguyên không sửa) Tính xuyên kịch 1 chút, nhưng mà nghe tác giả bảo vậy thì thôi vậy, thực ra trong chuyện này cũng chả có gì to tát cả, chỉ là vài bạn làm quá lên mà thôi.
Nên nhớ 1 truyện cực kỳ quan trọng: Diệp Oản Oản là trọng sinh, nhắc lại trọng sinh, trọng sinh ba lần cho nhớ, cho dù với khả năng của Tư Dạ Hàn hay bất kỳ thế lực nào đều không thể tính toán được tương lai trước đâu.
Trừ khi có người nào đó dám chơi thôi miên số lượng lớn.
Thôi ta nhắc đến đây thôi, mọi người đọc truyện thì để giải trí thôi, không nên làm quá vấn đề truyện Ảo hay không Ảo tưởng, nếu so sánh với Nam Tần thì truyện này là quá đỗi bình thường rồi, nói thật bên truyện nam nó còn nhiều cái máu chó hơn như vầy nữa:V.