Rất nhanh, Yến Hùng dẫn đám người Yến gia Tứ thúc tới căn phòng 302.
Cô gái áo đỏ và hai ả nhân viên diêm dúa, sau khi nhìn thấy Yến gia Tứ thúc ra tay, từng người một cười lạnh không dứt.
Lần này, để xem nữ nhân kia chết như thế nào?
"Ầm!"
Yến Hùng một cước đem cửa phòng 302 đá văng ra.
Bên trong phòng, đám người Bắc Đẩu và Thất Tinh chân mày hơi hơi nhíu lên.
"Cái đám hỗn đản các ngươi, hôm nay toàn bộ đều phải chết!" Cô gái áo đỏ đốt thuốc lá, cười lạnh nhìn về phía đám người Diệp Oản Oản và Kỷ Tu Nhiễm.
"Con mẹ nó, xem các ngươi còn dám phách lối!"
Hai nữ nhân viên diêm dúa cũng cười lạnh mở miệng.
Giờ phút này, Yến gia Tứ thúc chậm rãi đi vào phòng 302, mới vừa muốn nói gì, nhưng sau khi quét mắt một cái qua toàn trường, hoàn toàn đờ đẫn tại chỗ.
Không Sợ Minh, Bắc Đẩu...!Thất Tinh...!Thu Thủy...
Trừ mấy người này ra, trên ghế sa lon, một nam tử trên mặt mang theo nụ cười lãnh đạm thờ ơ, chậm rãi nhìn về phía hắn ta.
"Mấy đứa cẩu tạp chủng các ngươi, dám đắc tội với lão tử?" Yến Hùng cười lạnh: "Tối nay, các ngươi đều phải chết! Khô Cốt, Yến gia ta và Kỷ Hoàng có chút quan hệ! Tối nay, ngươi dám đắc tội ta, ta xem ngươi ngày mai cho Kỷ Hoàng một câu trả lời như thế nào!?"
Nói xong, Yến Hùng hướng về phía các tinh anh Yến gia Tứ thúc mang tới nói: "Động thủ, đem con đĩ thối tha bên cạnh gã tiểu bạch kiểm kia để lại cho ta!"
Nhưng mà, Yến Hùng vừa dứt lời xuống, sắc mặt Yến gia Tứ thúc bỗng đại biến, trở tay đánh một bạt tai, hung hăng quất vào trên mặt của Yến Hùng.
"Tứ thúc, ông làm sao lại đánh tôi?"
Yến Hùng bụm mặt, không giải thích được nhìn Yến gia Tứ thúc.
Nhưng mà, Yến gia Tứ thúc lại không phản ứng lại Yến Hùng, đi tới bên cạnh Kỷ Tu Nhiễm, lập tức vội vàng cười nói: "Kỷ Hoàng, ngài làm sao lại ở chỗ này?"
Lời này của lão già vừa nói ra, cô gái áo đỏ và hai ả nhân viên diêm dúa hoàn toàn đờ đẫn tại chỗ, nụ cười lạnh trên mặt cũng trong nháy mắt cứng đờ.
Ngoài cửa, càng ngày càng nhiều người vây xem.
Khó mà tin được, nam nhân kia...!lại chính là đại danh đỉnh đỉnh Độc Lập Châu, Kỷ Tu Nhiễm - Kỷ Hoàng!!
"Chẳng lẽ, nữ nhân kia trước đó đánh Yến Hùng, là tình nhân của Kỷ Hoàng?"
"Tôi thấy có thể lắm, khó trách có can đảm lớn như vậy, phách lối như vậy, nguyên lai là ôm được bắp đùi của Kỷ Hoàng này!"
"Lần này, Yến Hùng xui xẻo rồi!"
"Tôi cho là chưa chắc, chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi! Thực lực Yến gia cũng không tệ lắm, Kỷ Hoàng và một đời gia chủ trước đó của Yến gia cũng có chút quen biết, Kỷ Hoàng hẳn không có khả năng bởi vì một nữ nhân vui chơi qua đường mà trở mặt."
Người vây xem bàn tán ầm ĩ.
Yến Hùng sững sờ tại chỗ.
Người nam nhân kia, lại chính là Kỷ Hoàng?
Giờ phút này, Kỷ Tu Nhiễm nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Cùng bằng hữu của ta tới đây chơi…Bất quá, mới vừa rồi thật giống như đắc tội người của Yến gia các ngươi rồi! Cần ta nói xin lỗi à?"
"Nói xin lỗi? Không không không!! Kỷ Hoàng ngài nói cái gì mà áy náy? Đều là đứa cháu kia của tôi không có mắt, có khả năng chơi bời nên xảy ra điều gì hiểu lầm.
Kỷ Hoàng, ngài đại nhân đại lượng, chuyện này không nên so đo! Dù sao chẳng qua là chuyện của một con đàn bà mà thôi..." Yến gia Tứ thúc liền vội vàng cười nói.
"So đo?" Nghe vậy, Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: "Ta cũng sẽ không so đo."
"Ha ha ha, vậy thì tốt, lòng dạ Kỷ Hoàng, không phải là người thường có thể so sánh.
Vậy tôi xin đa tạ Kỷ Hoàng trước!" Yến gia Tứ thúc liền vội vàng cười nói.
"Chỉ bất quá..." Kỷ Tu Nhiễm nhìn lấy Yến gia Tứ thúc, cười nói: "Ta mặc dù không tính toán với ngươi, nhưng Không Sợ Minh có so đo hay không, ngươi phải qua hỏi bọn họ!"
"Không Sợ Minh?"
Nghe được lời nói này, lão già Yến gia hơi nhíu mày.
Bắc Đẩu, Thất Tinh, còn có Thu Thủy ba người, là tâm phúc của Không Sợ Minh Chủ năm đó.
Tuy là lợi hại, chỉ bất quá, từ khi Không Sợ Minh Chủ mất tích, bây giờ, ba người này tại Không Sợ Minh cũng đi mất thực quyền....