"Người nào ở chỗ này càn rỡ!"
Bỗng nhiên, nam tử tóc đỏ từ bên trong trang viên đi ra.
"Không có quan hệ gì tới ngươi!"
Khô Cốt cũng lập tức tiến lên một bước.
"Tìm chết!" Cơ hồ trong chốc lát, nam tử tóc đỏ Khương Viêm lập tức hướng về Khô Cốt sải bước tiến tới.
"Ầm m m….!!!"
Tiếng nổ tung vang lên, một chưởng của Khô Cốt và nam tử tóc đỏ đụng vào nhau, thân thể hai người đồng thời lùi về sau mấy bước.
Khô Cốt và nam tử tóc đỏ hai mắt nhìn nhau một cái, con ngươi của hai người, đều hiện ra vẻ đầy kinh ngạc.
"Khô Cốt, lui ra!" Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Khô Cốt, nhẹ nhàng mở miệng nói.
"Vâng..." Khô Cốt đáp một tiếng, ngay sau đó lui xuống.
"Khương Viêm." Cùng lúc đó, bên cạnh Diệp Oản Oản, Tu La Chủ cũng lãnh đạm mở miệng.
Nghe tiếng, Khương Viêm gật đầu, cũng lui sang một bên.
Khóe miệng Kỷ Tu Nhiễm từ đầu đến cuối đều treo một nụ cười đầy hiền hòa như có như không.
Anh ta đầu tiên nhìn Diệp Oản Oản một cái, chợt lại nhìn vào người đàn ông bên cạnh nàng: "Có lẽ, các hạ chính là Tu La Chủ danh chấn Độc Lập Châu rồi."
"Kỷ Tu Nhiễm..." Ánh mắt của người đàn ông kia cũng đồng dạng rơi ở trên người Kỷ Tu Nhiễm.
Khí trời tựa hồ như muốn đổ mưa, đỉnh bầu trời đầy u ám, gió cuốn cát bay mù mịt, bầu không khí bỗng nhiên như lạnh đi vài phần, khiến cho Diệp Oản Oản theo bản năng xoa xoa cánh tay run cầm cập.
"Ha..." Kỷ Tu Nhiễm khẽ cười một tiếng: "Chưa từng nghĩ, tên của kẻ hèn này, ngay cả Tu La Chủ cũng từng nghe được, vô cùng vinh hạnh."Gương mặt điển trai ngời ngời tựa như trích tiên của Tư Dạ Hàn lúc này lại như một khối băng ngàn năm không tan, con ngươi đen nhánh không hề có một chút nhiệt độ nào: "Kỷ Hoàng hôm nay tới đây, không biết có gì chỉ giáo?"
Kỷ Tu Nhiễm nghe vậy, ánh mắt hướng về thiếu nữ ở bên cạnh nhìn lại, khẽ mở miệng cười nói, "Chỉ giáo thì không dám, chẳng qua là...!Thuận đường tới đón vị hôn thê của ta."
Diệp Oản Oản: "...!!!"
Diệp Oản Oản cũng không biết có phải là do ảo giác của mình hay không, trong nháy mắt khi Kỷ Hoàng dứt tiếng, khuôn mặt như băng tuyết của Tư Dạ Hàn, bỗng nhiên như đột ngột tan vỡ, từng tảng băng một như muốn đổ ập xuống!?
Thời điểm Diệp Oản Oản còn đang hoài nghi có phải là mình hoa mắt hay không, trong đầu đột nhiên lóe lên linh quang.
Cơ hội tốt à nha!
Kỷ Hoàng đột nhiên qua tới nơi này, nói không chừng có thể lợi dụng cơ hội này một chút...!
Tư Dạ Hàn, ý niệm muốn chiếm nàng làm của riêng của anh ta cường đại đến đáng sợ, lượng giấm mà anh ăn có thể nhấn chìm cả toàn bộ Độc Lập Châu.
Nàng cũng không tin, nếu như nàng ngay tại đây cho anh đội nón xanh, anh còn có thể diễn kịch diễn trò với nàng nữa sao?
Vì vậy, Diệp Oản Oản lúc này lộc cà lộc cộc đi về phía đối diện, đến bên người của Kỷ Tu Nhiễm, hơn nữa thân mật khoác lên cánh tay của anh ta, "Không sai không sai, anh ấy là vị hôn phu của ta, là tới đón ta đấy!"
Kỷ Tu Nhiễm thấy cô nàng hiếm khi nào lại chủ động thân cận với chính mình, ánh mắt như có như không hướng về phía cánh tay bị khoác lên nhìn một cái.
Diệp Oản Oản vừa nói vừa ung dung thản nhiên quan sát phản ứng của Tu La Chủ.
Đối diện, người đàn ông thân hình cao lớn, một mình đứng ở trước cánh cửa sắt chạm trổ hoa văn tinh xảo bên ngoài trang viên, hơi hơi cúi đầu.
Cộng thêm sắc trời có chút âm u, khiến cho người ta trong lúc nhất thời không có cách nào thấy rõ được biểu cảm của anh.
Không biết qua bao lâu, ngay tại thời điểm trái tim Diệp Oản Oản như muốn thót lên đến cổ họng, chỉ thấy nam nhân chậm rãi nâng con ngươi lên, chân mày lại như càng thêm mấy phần tà mị, khóe miệng vẽ ra một đường cong vô hình khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm...
Anh ta đầu tiên hướng về Diệp Oản Oản nhìn một cái, ngay sau đó nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm, chậm rãi mở miệng nói, "Thật sao? Vậy không biết Kỷ Hoàng có biết hay không? Vị hôn thê của ngươi...!Tùy ý cho một người đàn ông xa lạ số điện thoại di động riêng, thậm chí còn thả thính đối với ta..."
Mịa nó!!!
Ánh mắt của Diệp Oản Oản đột nhiên trợn to, trong lòng như có 10 ngàn con chiến mã đang lao nhanh qua giày xéo.
Cái tên này lại có thể bán đứng nàng!!!.