Nhìn chằm chằm tay vịn ghế gỗ vỡ tan, Lâm Khuyết sợ đến co rúm người lại.
Lâm Khuyết cẩn thận từng li từng tí cách xa ra một chút, sau đó trấn an nói, "Cửu...!Cửu ca anh đừng kích động nha...!Mới vừa rồi lời tôi còn chưa nói hết đâu!
Loại Cổ độc này, không phải cứ tùy tùy tiện tiện tìm một người “ấy ấy đại” liền có thể giải được, mà nhất định phải cùng người đàn ông mà chính mình yêu thích cùng ở chung một chỗ mới có thể hóa giải, nếu không cũng vô dụng! Cho nên loại Cổ độc này, còn không phải là chỉ có Cửu ca anh mới có thể giải được sao?"
Nhưng mà, nghe nói như vậy, sắc mặt của Tư Dạ Hàn cũng không hề chuyển biến tốt hơn chút nào, ngược lại càng thêm âm trầm đi mấy phần.
Cùng lúc đó, Lâm Khuyết không biết nghĩ tới điều gì, kinh hãi đến biến sắc lẩm bẩm, "Mẹ nó! Không đúng...!Vạn nhất nha đầu kia tìm được tình yêu mới!"
Trong nháy mắt vừa dứt tiếng, tay vịn dưới tay Tư Dạ Hàn, đã hoàn toàn bị bóp hỏng.
"Khương Viêm, chuẩn bị xe!" Thượng tọa, nam nhân chợt đứng dậy, giọng trầm thấp mang theo gió tuyết lồng lộng.
Trên đại điện, Khương Viêm sửng sốt một chút, ngay sau đó mở miệng, "Không biết chủ thượng muốn đi đến nơi nào?"
Tư Dạ Hàn: "Viên gia."
Khương Viêm nghe vậy, nhất thời trên mặt tràn đầy mừng rỡ, "Vâng, thuộc hạ lập tức chuẩn bị xe!"
Quá tốt rồi! Tu La Chủ rốt cuộc cũng chịu ra tay với Không Sợ Minh rồi!
Bên cạnh Khương Viêm, lão già của Viên gia cũng kích động không thôi, "Đa tạ đại nhân làm chủ cho Viên gia chúng tôi, chỉ cần Tu La Chủ ngài ra mặt, cái đám Không Sợ Minh kia tất nhiên vừa nghe tin đã sợ mất mật."
Cũng không biết Lâm Khuyết trước đó đã nói với Tu La Chủ cái gì, mà lại khiến cho Tu La Chủ đại phát lôi đình như thế, không tiếc tự mình ra mặt đi tìm Không Sợ Minh.
Mặc kệ như thế nào, lần này Không Sợ Minh khẳng định chết chắc!
Một bên, Lâm Khuyết thấy vậy đổ mồ hôi hột, cũng vội vã đi theo, "Chờ tôi một chút nào, tôi cũng đi, tôi cũng đi! Tôi có thể dịch dung một chút, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện!"
Rất nhanh, một chiếc xe màu đen hướng về trụ sở chính Viên gia bị Không Sợ Minh chiếm lĩnh mà đi.
...
Cùng lúc đó, Viên gia.
Thất Tinh và Bắc Đẩu hai người, trên mặt là một vẻ u ám ngập trời.
Bắc Đẩu nuốt nước miếng, "Chuyện này...!rốt cục là muốn làm chuyện ấy với ai, thật chẳng lẽ phải đi trói Tu La Chủ?"
Sắc mặt Thất Tinh khó coi hướng về Bắc Đẩu nhìn một cái, "Cậu điên rồi!"
Bắc Đẩu bĩu môi một cái, "Nhưng mà Phong tỷ chỉ đích danh, người tỷ ấy coi trọng chính là Tu La Chủ.
Chúng ta còn có thể làm sao..."
Thất Tinh nhíu chặt chân mày, sau khi suy tư một lát mở miệng nói, T r u y e n f u l l.
V N "Tiếp tục phái người đi lựa một số nam tử trẻ tuổi, trụ sở chính không có thì đi đến chi nhánh tìm người, đi lựa kỹ chút...!tìm người có tướng mạo và khí chất tương tự với Tu La Chủ qua đây."
"Lạy cậu...!! Tướng mạo khí chất kia của Tu La Chủ, dễ tìm như vậy sao?" Bắc Đẩu nghẹn ngào không nói nên lời, "Bất quá, biến ngựa chết thành ngựa sống đi! Trước mắt chỉ có thể làm như vậy! Tôi lập tức đi an bài!"
Bắc Đẩu vội vã phân phó xuống, ngay sau đó liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, "Thời gian không còn nhiều lắm.
Chúng ta phỏng chừng phải chuẩn bị cả 2 phương án! Tiểu thịt tươi cũng phải tìm! Mà Tu La Chủ cũng phải đi mời!"
Thất Tinh dùng nhìn ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn hắn một cái: "Mời, cậu tính mời kiểu gì? Mời tới rồi biết phải nói thế nào?"
Bắc Đẩu: "Khục...!Nói...!Nói Minh chủ chúng ta muốn mời hắn ta ngủ một giấc?"
Thất Tinh: "..."
"Ai nha, bất chấp! Tôi trước tiên đi A Tu La một chuyến rồi lại nói! Với tính tình kia của Phong tỷ, nếu như đã coi trọng một người, chín con trâu đều kéo cũng không trở lại.
Dĩ nhiên, dáng dấp đẹp mắt hơn còn có chút khả năng kéo trở về.
Nhưng vấn đề là biết tìm đâu ra người nào có dung mạo còn đẹp trai hơn cả Tu La Chủ bây giờ..."
Hai người đang lo lắng nghĩ biện pháp, lúc này, đột nhiên có một gã thuộc hạ kinh hoảng thất thố lao vọt vào, "Bắc gia! Thất gia! Không xong rồi! Đại sự không hay rồi!".