Giờ phút này, sắc mặt của Bắc Đẩu và Thất Tinh đều không tốt, Viên gia cùng A Tu La khí thế hung hẵn, biểu cảm của Tu La Chủ lại như là sắp sửa đại khai sát giới.
Nhìn bộ dạng như vậy, lần này sợ rằng sẽ không từ bỏ ý đồ...
Hết lần này tới lần khác, ngay tại thời điểm quan trọng này Phong tỷ lại xảy ra chuyện.
Mà trụ sở chính Không Sợ Minh bên kia, đám trưởng lão cũng luôn luôn nhìn lom lom.
Nếu như A Tu La thật sự nhúng tay vào, lần này sợ rằng sẽ dữ nhiều lành ít...!
Không khí nơi đây càng lúc càng căng thẳng, dường như chạm một cái liền sẽ nổ tung.
Đúng lúc này, hậu viên đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân truyền tới.
"Giao phó? Không biết, Tu La Chủ đại nhân, là muốn giao phó cái gì?" Tiếp theo đó là một âm thanh đầy lười biếng, Diệp Oản Oản chẳng biết từ lúc nào đã đi tới phòng khách, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Bắc Đẩu vừa nhìn thấy Diệp Oản Oản xuất hiện, nhất thời kinh hãi đến biến sắc: "Phong tỷ! Sao tỷ lại tới đây!?"
Diệp Oản Oản hai con ngươi híp lại, "Thế nào, tôi không thể tới?"
"Ặc...!Không phải…!!" Bắc Đẩu không dám nói tiếp nữa, vội vàng kéo ghế cho nàng.
Diệp Oản Oản vừa mới xuất hiện, ánh mắt của chàng trai ở trên ghế đối diện lập tức đảo về phía nàng.
"Chuyện này, xin Bạch Minh chủ cho ta một lý do!" Tư Dạ Hàn vừa nói chuyện, vừa ung dung thản nhiên quan sát cô gái của mình từ trên xuống dưới.
Diệp Oản Oản thật ra hoàn toàn là gắng gượng mà tới, chẳng qua chỉ cố gắng che giấu, người ngoài không nhìn ra sự khác thường của nàng.
Nhưng trên trán của nàng, có một tầng mồ hôi mịn và sắc mặt hơi trắng bệch, vẫn như cũ có thể thấy được thời khắc này trạng thái sức khỏe của nàng khác với bình thường.
Diệp Oản Oản cười như thể sự tê ngứa kịch liệt và đau đớn trên người cũng không hề tồn tại, sắc mặt thờ ơ, thuận miệng nói: "Muốn đánh lộn...!Còn cần phải có lý do sao?"
Đối với với tình huống bây giờ, trước đó nàng đã sớm kịp chuẩn bị.
Coi như là người của A Tu La thật sự tìm tới cửa, trong chuyện này, Viên gia quả thật là không chiếm lý.
Huống chi lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Không Sợ Minh bọn họ cũng không phải là tùy tiện ai liền có thể động.
Với tâm tính của Tu La Chủ, không thể chỉ vì một Viên gia nho nhỏ mà cùng Không Sợ Minh vạch mặt.
Cái gì nhẹ cái gì nặng, anh ta hẳn là sẽ rất rõ ràng.
Từ chuyện lần trước cũng có thể thấy được, Tu La Chủ người này, xử sự phi thường kín kẽ, có thể nói là giọt nước không lọt.
Cho nên đối với chuyện này, nàng cũng không mấy lo lắng.
Chẳng qua là, Tu La Chủ lần này lại có thể sẽ đích thân xuất hiện, ngược lại là nằm ngoài dự liệu của nàng.
Chẳng qua chỉ là trùng hợp sao?
Nghe được câu này của Diệp Oản Oản, biểu cảm của tất cả mọi người: "..."
Trưởng lão Viên gia giận đến dựng râu trợn mắt, "Tu La Chủ đại nhân, ngài thấy rồi đó! Cô ta rõ ràng chính là ác ý khiêu khích! Không đem ngài coi ra gì!"
Cô gái cũng không hề ngồi xuống chiếc ghế Bắc Đẩu kéo ra kia, mà lại trực tiếp đặt mông ở bên cạnh chiếc ghế của Tư Dạ Hàn ngồi xuống, một cái tay thờ ơ chống đầu, đồng thời ánh mắt không hề chớp mắt mà rơi vào trên người nam nhân, nhìn thật kỹ anh ta.
Hai người chỉ cách nhau một khoảng cách rất nhỏ, có thể mơ hồ cảm nhận được hơi ấm từ thân thể nhau truyền sang…
Diệp Oản Oản nghe được lời của trưởng lão Viên gia, hơi nhíu mày, "Không đem Tu La Chủ coi ra gì? Làm sao ngươi biết chứ? Trong mắt của ta, có thể tất cả đều là Tu La Chủ đại nhân đấy..."
Vô luận như thế nào, anh chàng Tu La Chủ này tới ngược lại thật là đúng lúc...
Người đàn ông bên cạnh nàng nghe nói như vậy, nhìn vào con ngươi của thiếu nữ đang phản chiếu lại thân ảnh của chính mình, ánh mắt to tròn mà lộng lẫy, ánh mắt thâm thúy mà nhỏ bé đẹp đến mê dại, ánh mắt dường như không hề có một chút nào né tránh.
Mà bên cạnh Tu La Chủ, anh chàng Lâm Khuyết đang ngụy trang tiểu hộ vệ không nhịn được ho khan một trận.
Tiếp xúc được ánh mắt cảnh cáo của Tư Dạ Hàn mới vội vàng ổn định lại tâm thần.
Nhận ra được cô gái đang tiếp cận mình, Tư Dạ Hàn ung dung thản nhiên đem bàn tay đang đặt trên bàn hạ xuống, thả ở trên tay vịn của cái ghế..