Nhìn thấy đám đại nhân vật và cao tầng này, Lương Lệ Hoa im re như ve mùa đông, thở mạnh cũng không dám thở.
Lương Lệ Hoa chưa từng thấy qua trận thế rầm rộ như vậy, đừng nói trên thực tế, coi như là ở trong phim ảnh, cũng không thể nào chân thật đến như vậy.
"Tam trưởng lão, ông nói ông tìm ra được chứng cứ...!Có chứng cứ gì?" Một ông lão tóc bạc chống gậy, lãnh đạm thờ ơ lên tiếng.
Tuy biết nữ nhân kia là giả mạo, nhưng không một ai hy vọng trận doanh khác tìm được chứng cứ.
Tam trưởng lão Lý Tư tìm được chứng cứ, vậy theo quy củ bọn họ định ra trước đó, Lý Tư sẽ leo lên ngai vàng của Không Sợ Minh Chủ, bất luận kẻ nào cũng đều không được dị nghị.
"Ha ha...! Các vị không cần phải cuống cuồng!!" Tam trưởng lão Lý Tư thấp giọng cười một tiếng: "Vị này là giáo viên chủ nhiệm của Không Sợ Minh Chủ chúng ta thời điểm học cấp 3 tại một trường học ở Hoa quốc, mọi người có thể hỏi thăm cô ta một chút."
Lý Tư vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người ở đây, rối rít rơi vào trên người của Lương Lệ Hoa.
"Nói, chuyện gì xảy ra?" Ông lão tóc bạc chống gậy, nhìn chằm chằm Lương Lệ Hoa, nghiêm nghị quát một tiếng.
Khí thế của cấp trên khiến cho thân thể Lương Lệ Hoa đột nhiên run lên, chỉ là một ánh mắt của ông lão tóc bạc, mồ hôi lạnh Lương Lệ Hoa đã thấm ướt toàn thân.
Chỉ bất quá, ở loại trường hợp này, tuyệt đối không thể luống cuống tâm thần, nếu không ngay cả tính mạng của cô còn không giữ nổi...
Những người này, nhìn kẻ nào cũng đều không phải là hạng lương thiện gì.
"Các vị...!Tôi cùng các người nói ngay, Minh chủ kia của các người, là một thứ hàng giả, căn bản cũng không phải là thật!" Lương Lệ Hoa thu liễm tâm trạng, tận lực làm cho mình bình tĩnh lại, phối hợp trả lời vị trưởng lão vừa mới hỏi kia.
Không cho người bên cạnh có cơ hội mở miệng, Lương Lệ Hoa tiếp tục nói: "Minh chủ hiện tại của các người, tên họ thật của cô ta gọi là Diệp Oản Oản, là một người Hoa quốc!"
Nghe được lời nói này, thần sắc của không ít cao tầng đều đại biến.
Ở bên trong Không Sợ Minh, cũng không phải tất cả mọi người đều hoài nghi Diệp Oản Oản, còn có một bộ phận cao tầng cực kỳ ủng hộ Diệp Oản Oản, cho rằng Diệp Oản Oản là Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong chân chính, cũng giống như Thu Thủy và Bắc Đẩu.
Nhưng hôm nay lại nghe được Lương Lệ Hoa nói như vậy…
"Ngươi nói như vậy, có chứng cứ hay không?" Một vị lão giả áo xanh, sắc mặt âm trầm.
"Đương nhiên là có chứng cứ!" Lương Lệ Hoa gật đầu liên tục nói: "Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp 12 của trường THPT Thanh Hòa tại Hoa quốc, Diệp Oản Oản ban đầu vốn là học sinh lớp của tôi...!Tôi nói với các người, loại chuyện giả mạo Minh chủ của các người như thế này, con nhãi Diệp Oản Oản tuyệt đối có thể làm được!
Cha của Diệp Oản Oản chính là một con ma bài bạc, thiếu nợ bọn cho vay lãi cắt cổ.
Ca ca chính là một tên đại lưu manh, đoạn thời gian trước cũng bởi vì tội mưu sát mà bị giam lại rồi.
Còn nữa, Diệp Oản Oản ở trong trường học càng không phải là thứ tốt lành gì, trêu hoa ghẹo nguyệt, trộm cướp phá rối.
Cái loại như cô ta, nói không chừng còn từng làm qua gái đứng đường..."
Lúc này, không ít cao tầng nhíu chặt chân mày.
Bọn họ là cần chứng cứ, không phải là tới nghe con đàn bà này nói những lời nhảm nhí này.
"Ta hỏi ngươi...!Có chứng cứ hay không!!" Lão giả lạnh lùng nói.
"Có! Tôi có chứng cứ!" Lúc này, Lương Lệ Hoa lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh trong điện thoại di động, chuyển tới trên bàn hội nghị.
"Mọi người nhìn xem, người này chính là Diệp Oản Oản, là ảnh chụp sau khi tốt nghiệp cấp 3, tuyệt đối không hề photoshop qua, các người tùy tiện kiểm tra đều được! Còn những gì tôi vừa nói, các người có thể tùy tiện đi kiểm tra, tôi không hề nói láo một câu nào!" Lương Lệ Hoa chỉ vào ảnh Diệp Oản Oản, vội vã mở miệng.
Lúc này, mọi người hướng về phía album trong điện thoại di động nhìn lại.
Những cao tầng vốn ủng hộ Diệp Oản Oản, sắc mặt hoàn toàn đen sạm lại..