Bây giờ lại nói hai người có quan hệ tốt, thời điểm trước đó tìm anh ta hỗ trợ, là ai tính toán chi li, khăng khăng đòi tiền kia mà…
"Được rồi." Cuối cùng, Diệp Oản Oản đáp ứng, bất kể như thế nào, có thể thấy được Đường Đường là tốt rồi.
Sau khi cùng Nhiếp Vô Danh tán gẫu một lát, Diệp Oản Oản liền xoay người rời đi.
...
Sáng sớm hôm sau, bên trong phòng làm việc, Diệp Oản Oản tới thật sớm, xử lý một số chuyện cơ mật của Không Sợ Minh.
Mấy ngày nay, Thu Thủy vẫn đang đi khắp nơi tìm phương pháp giải Cổ độc, Bắc Đẩu và Thất Tinh cũng gấp đến độ xoay mòng mòng.
Bất quá Diệp Oản Oản lại cứ y như người không bị sao, bình chân như vại, không hề có chút bộ dáng lo lắng nào.
Hiện tại, còn chưa phải lúc!
Về phần Không Sợ Minh bên này, bây giờ, Diệp Oản Oản có thể cảm nhận được rõ ràng, quyền hành Không Sợ Minh, đã hoàn toàn rơi vào trong tay nàng.
Ngày trước, Diệp Oản Oản ngồi ở phòng làm việc, nhiều nhất chỉ có thể xử lý một chút chuyện vụn vặt thường ngày của Không Sợ Minh.
Mà hiện nay, Diệp Oản Oản lại bắt đầu thực sự tiếp xúc được với hạch tâm Không Sợ Minh.
Mà mỗi một quyết định của nàng, vô luận là có hợp lý hay không, Không Sợ Minh đúng là hoàn toàn không có lấy một tiếng phản đối nào, toàn bộ đều dựa theo ý của nàng mà làm theo.
Hơn nữa khắp nơi đều là tiếng nịnh nọt"Minh chủ anh minh".
Trong lòng Diệp Oản Oản vô cùng cảm khái.
Không Sợ Minh bây giờ, đã không phải là Không Sợ Minh lúc trước nữa rồi, nó đã thay đổi...
Diệp Oản Oản cũng càng ngày càng tin chắc, thứ giúp cho mình sở hữu quyền hành chân chính, hơn nữa khiến cho đám lão già Tam trưởng lão Lý Tư và Đại trưởng lão không còn hoài nghi về mình, cúi đầu xưng thần, tất nhiên là có quan hệ đối với việc lần trước mình uống rượu say…
Nếu không, loại biến cố này, căn bản là không có cách nào giải thích.
Mặc dù cực kỳ hiếu kỳ, nhưng mà, tất nhiên, Diệp Oản Oản cũng không thể đi hỏi người bên cạnh.
Chính mình hôm đó say rượu rốt cuộc đã làm cái gì, nếu như đi hỏi lung tung, há chẳng phải là bại lộ rồi sao…
"Phong tỷ!"
Diệp Oản Oản đang cố hết sức hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra khi mình say rượu, Bắc Đẩu lại nghênh ngang đẩy cửa đi vào.
"Khuyết điểm đi vào không gõ cửa của cậu, lúc nào mới sửa đổi một chút!" Diệp Oản Oản bị tiếng gọi vang của Bắc Đẩu làm cho giật cả mình, tất cả đầu mối đều bị mất dấu.
"Phong tỷ, tỷ biết không, học viện lính đánh thuê Xích Diễm, cùng học viện lính đánh thuê Tinh Dương lại đánh nhau! Ngay tại phụ cận Không Sợ Minh chúng ta!" Bắc Đẩu thật giống như hoàn toàn không nghe thấy Diệp Oản Oản nói cái gì, một bộ trạng thái như đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
"Học viện lính đánh thuê Xích Diễm? Học viện lính đánh thuê Tinh Dương?" Nghe Bắc Đẩu nói xong, Diệp Oản Oản hơi sững sờ.
Đối với hai học viện lính đánh thuê này, Diệp Oản Oản dĩ nhiên là biết được.
Bên trong Độc Lập Châu, học viện lính đánh thuê nhiều không đếm xuể, nhưng nổi danh nhất là ba học viện lính đánh thuê, được gọi là tam đại học viện lính đánh thuê.
Mà học viện lính đánh thuê Xích Diễm cùng học viện lính đánh thuê Tinh Dương là hai trong số tam đại học viện này.
Hai đại học viện lính đánh thuê này thường hay bất hòa, trừ các cao tầng của học viện ra, chính giữa các học viên với nhau, cũng thường xuyên bùng nổ mâu thuẫn.
Một lần va chạm thảm thiết nhất trước đó, nghe nói là bởi vì học viên hai đại học viện lính đánh thuê bởi vì tranh đoạt một cái nhiệm vụ cấp S mà đánh nhau.
Học viên gần đó rối rít chạy tới, cuối cùng bùng nổ ra đại chiến giữa học viên hai đại học viện lính đánh thuê, chết hơn 10 người.
Sau đó lại thăng cấp thành chiến tranh giữa các học viện.
Bây giờ, Diệp Oản Oản ngồi ở trên vị trí của Không Sợ Minh Chủ, đối với thế cục của Độc Lập Châu, tất nhiên cũng đã nắm được đại khái.
Loại chuyện giống như tam đại học viện lính đánh thuê này, Diệp Oản Oản dĩ nhiên là biết được.
"Chuyện gì xảy ra?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Bắc Đẩu hỏi.
Học viên của học viện lính đánh thuê Xích Diễm cùng học viện lính đánh thuê Tinh Dương, làm sao lại đánh nhau ở trên địa bàn của Không Sợ Minh.