Chống lại con ngươi giảo hoạt của cô gái, chàng trai cơ hồ là trong nháy mắt tỉnh hồn lại.
Chính mình bị nàng tính kế rồi!!
Nhưng mà...!Nếu như anh không tự chui đầu vào lưới...!Nói không chừng nàng thật sự sẽ đi hẹn hò cùng Kỷ Tu Nhiễm!
Loại chuyện này, nàng tuyệt đối làm được!
Cho nên, vô luận như thế nào, anh chỉ có một lựa chọn.
Nghĩ tới đây, ngực của Tư Dạ Hàn giống như đang kìm nén một đám lửa đang hừng hực cháy, không có lối thoát.
Diệp Oản Oản tâm tình rất tốt mà mở miệng: "Tu La Chủ đại nhân, mời vào!"
Chàng trai cất bước đi vào.
"Cạch" một tiếng, cửa chính sau lưng bị gió đêm đóng lại.
Đóng cửa, thả Đại Bạch!
Để bảo đảm hiệu quả, nàng cố ý đem Tiểu Hắc đẩy ra bên ngoài nhà rồi.
Ánh mắt của Diệp Oản Oản kích động nhìn về phía Đại Bạch đang nằm sấp trên tấm thảm.
Đại Bạch à! Nhờ vào ngươi!
Đại Bạch dã tính vẫn chưa thuần, trừ Đường Đường, và người chủ nhân như Tư Dạ Hàn này, đối với những khác người đều là thái độ cảnh giác và vô cùng bài xích.
Nàng ban đầu cũng vô cùng cực khổ tích lũy độ hảo cảm dài lâu mới có thể tiếp cận được nó.
Thái độ Đại Bạch khi đối đãi với người thân cận và người xa lạ, khác biệt hết sức rõ ràng.
Diệp Oản Oản vừa dẫn Tư Dạ Hàn đi vào bên trong phòng, vừa quan sát thái độ của Đại Bạch.
Nếu như Tu La Chủ là Tư Dạ Hàn, Đại Bạch nếu như không quá nhiệt tình, thì tối thiểu gì trạng thái và thân thể của nó cũng sẽ buông lỏng phần nào.
Nhưng nếu Tu La Chủ là người xa lạ, Đại Bạch tuyệt đối sẽ hướng về phía anh ta gào thét đầy cảnh giác.
"Tu La Chủ, mời ngồi!" Thấy ánh mắt của người đàn ông rơi vào trên người Bạch Hổ, Diệp Oản Oản ung dung thản nhiên mở miệng nói, "Hai con này, là thú cưng của tôi.
Không biết Tu La Chủ đại nhân có từng nuôi thú cưng bao giờ chưa?"
"Chưa từng." Chàng trai mặt không đổi sắc trả lời.
Cái tên này, nói xạo không chớp mắt!!
Thấy Đại Bạch bình chân như vại nằm sấp ở trên thảm trải sàn, mí mắt đều không nhấc lấy một cái, Diệp Oản Oản ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Thật là kỳ quái, con Bạch Hổ này của tôi, nếu như là nhìn thấy người xa lạ, nhất định sẽ gầm lên đầy tàn bạo.
Hôm nay nhìn thấy Tu La Chủ ngài, một chút phản ứng cũng không có..."
"Thật sao?" Chàng trai hờ hững nhìn về phía con hổ trắng nằm ở cạnh chiếc ghế salon đối diện.
Đại Bạch Hổ trừng mí mắt lên, đôi mắt thú hướng về phía chàng trai nhìn một cái, quả thật dường như có vẻ không hề có ý định công kích.
Diệp Oản Oản tỏ vẻ “ta-đây-biết-ngay-mà!!”, cười lạnh nói: "Tất nhiên, trừ phi là đối đãi với người cực kỳ thân cận, hoặc là...!chủ nhân của mình.
Nếu không, con Bạch Hổ này, tuyệt đối không thể nào có loại phản ứng này.
Không biết...!Tu La Chủ và Đại Bạch của tôi, biết nhau lúc nào? Lại còn quen thân đến vậy?"
Diệp Oản Oản từng bước tra hỏi, đang chuẩn bị tiếp tục mở miệng, đột nhiên, bên tai truyền đến một một tiếng hổ gầm kinh thiên động địa----Rống!!!
"Rống …!!!"
Slutte đột nhiên gào thét ép tới gần Tư Dạ Hàn, cực kỳ tàn bạo gầm lên, thậm chí ngay cả răng nanh đều lộ ra, cảnh giác mà đầy kiêng kỵ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, dường như lúc nào cũng có thể nhào tới.
Chàng trai bưng một ly trà lên, thản nhiên hướng về phía cô gái nhìn một cái: "Thú cưng của Bạch Minh chủ...!phản ứng tựa hồ có chút chậm tiến."
Diệp Oản Oản trố mắt nghẹn họng: "..."
Một hồi lâu sau, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Slutte đang xù lông gào thét và nam nhân đối diện phong khinh vân đạm, quả thật là thiếu chút nữa bị tức nổ phổi rồi.
Chậm!! Tiến!! Cái!! Em!! Gái!! Anh!!
Mịa nó!
Đại Bạch cái đồ lừa đảo!!
Thật con mịa nó chủ nào tớ nấy!!
Ta nhìn lầm ngươi rồi!!
Diệp Oản Oản cắn răng nghiến lợi: "Được, rất tốt, Tu La Chủ ngài thật là lợi hại, tôi nguyện cam bái hạ phong."
"Không biết Bạch Minh chủ có ý gì?"
"Rống ——!!"
Thấy đối phương giả bộ ngu, Diệp Oản Oản hết lần này tới lần khác còn không có cách nào, hung tợn trừng mắt lườm Slutte vẫn còn đang gầm nhẹ, "Đủ rồi đấy cái đồ lừa đảo này, uổng cho ta tốt với ngươi như vậy rồi! Có tin ta dẫn theo ngươi đi tái giá hay không!!".