Diệp Oản Oản nghe vậy bật cười, "Tại sao vậy?"
Đường Đường lập tức mở miệng nói: "Hắn không thích hợp với mẹ!"
Diệp Oản Oản cảm thấy hứng thú hỏi, "Ồ? Hắn không thích hợp với mẹ, vậy con cảm thấy ai thích hợp với mẹ?"
Cậu bé rũ con ngươi, dường như lâm vào trầm tư.
"Mỹ nhân, mỹ nhân, nếm thử cái này một chút! Tôi đút cho cô nhé..." Thẩm Thiên Trần hùng hục cầm lấy một cây kẹo hồ lô tiến tới trước mặt nàng.
Diệp Oản Oản nhức đầu nhìn Thẩm Thiên Trần, thấy uyển chuyển cự tuyệt cũng đều vô dụng, chỉ có thể nói ngay vào điểm chính, "Xin lỗi, Thẩm công tử, tôi đã có người yêu rồi!"
Thẩm Thiên Trần nghe vậy, tỏ vẻ không thèm để ý chút nào, cười híp mắt mở miệng, "Tôi biết, tôi biết mà! Bạch Minh chủ cô yêu thích trai đẹp! Bàn về giá trị nhan sắc mà nói, tại hạ hẳn là có thể vừa mắt Bạch Minh chủ chứ?"
Khóe miệng Diệp Oản Oản co giật một cái.
Danh tiếng của Bạch Phong kém đến vậy sao? Tất cả mọi người đều biết nàng háo sắc?
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ giải thích, "Tôi không phải là có ý đó! Ý của tôi là, tôi đã có người yêu, anh ấy là tình cảm chân thành duy nhất cả đời này của tôi, cũng không phải là đối tượng vui chơi qua đường tùy ý."
Thẩm Thiên Trần nhất thời đầy chính nghĩa, mở miệng nói, "Bạch Minh chủ, cô xinh đẹp và có trí tuệ như vậy, trí tuệ lại đi cùng vũ lực, vũ lực lại đi cùng sự tàn bạo cay độc, làm sao lại có thể bị một đóa hoa tươi làm dừng bước! Mong muốn chiếm hữu trai đẹp của cô như biển rộng! Rất nhiều trai đẹp vẫn đang tươi ngon mơn mởn chờ cô chinh phục, ví dụ như tôi..."
Diệp Oản Oản: "..." Ngươi đủ rồi đó!!!
Diệp Oản Oản nói thế nào cũng nói không thông, đang nhức đầu nghĩ cách làm sao thoát khỏi Thẩm Thiên Trần.
Lúc này, trước mặt đột nhiên truyền tới một âm thanh dịu dàng.
"Tiểu Phong!"
Ai? Kỷ Tu Nhiễm?
Dưới tình huống này, nhìn thấy Kỷ Tu Nhiễm, Diệp Oản Oản thật đúng là khó mà nói mình rốt cuộc là có tâm tình gì?
Vốn nàng vẫn đang giả mạo làm Bạch Phong, giả mạo làm vị hôn thê của Kỷ Tu Nhiễm, cho nên hoàn toàn không có chướng ngại tâm lý gì, ở trước mặt anh ta diễn một chút là được rồi.
Nhưng mà bây giờ, ai ngờ đâu...!thân phận chân thật của nàng, lại chính là vị hôn thê của Kỷ Tu Nhiễm!!
Tâm tình này...!Thật sự là có chút khó mà hình dung!
Càng làm cho tâm tình nàng cảm thấy phức tạp chính là, trước đó lúc ở Kỷ gia, nàng từng nghe Kỷ phu nhân nhắc qua, ban đầu, là Kỷ Tu Nhiễm hủy bỏ hôn ước, không nguyện ý cưới Nhiếp Vô Ưu.
Cái gã Kỷ Tu Nhiễm này, cự tuyệt hôn ước với Nhiếp gia, lúc không có ai lại đi dây dưa cùng với Bạch Phong…
A, cho nên, nàng đây coi như là...!bị Kỷ Tu Nhiễm cho đội nón xanh sao?
Nghe được âm thanh quen thuộc của Kỷ Tu Nhiễm, Diệp Oản Oản còn chưa kịp mở miệng, Đường Đường ở bên cạnh đột nhiên chạy thật nhanh về phía trước, tới trước mặt của Kỷ Tu Nhiễm, ríu rít kêu một tiếng: "Kỷ thúc thúc! Kỷ thúc thúc, Đường Đường rất nhớ thúc!"
Trên mặt Kỷ Tu Nhiễm lộ ra nụ cười ấm áp như gió xuân, cúi người đưa bàn tay to lớn của mình ra xoa xoa đầu của cậu bé.
Diệp Oản Oản thấy vậy, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.
Đồng thời, mi tâm không khỏi nhảy một cái.
Đường Đường trừ ở trước mặt nàng ra, cực ít khi sẽ đối xử với người nào nhiệt tình như vậy.
Không nghĩ tới, cậu bé lại có thể sẽ thân cận như vậy cùng với Kỷ Tu Nhiễm?
Bất quá, có lẽ dường như cũng không quá kỳ quái.
Kỷ gia và Nhiếp gia giao hảo, Kỷ Tu Nhiễm và Nhiếp Vô Ưu; cũng chính là mình; thậm chí từng có hôn ước.
Kỷ Tu Nhiễm nhận biết Đường Đường, ngược lại là rất bình thường.
Nhưng theo lý thuyết, Đường Đường nếu như không phải là con trai của Kỷ Tu Nhiễm, vậy coi như là Kỷ Tu Nhiễm bị đội nón xanh.
Làm sao Kỷ Tu Nhiễm lại còn có thể đối xử tốt với Đường Đường như vậy?
Cho nên nói...!Cậu nhóc Đường Đường này...!sẽ không phải là nàng và Kỷ Tu Nhiễm sinh đấy chứ?
Diệp Oản Oản bị chính suy nghĩ lung tung của mình dọa sợ!.