"Trước khi Nhiếp Vô Ưu khôi phục lại ký ức, tôi hy vọng nàng bình yên vô sự." Nam nhân nói.
"Sau khi ký ức kia khôi phục lại thì sao?" Nhiếp Linh Lung hỏi.
"Ký ức khôi phục lại..." Ý tà ác của người đàn ông này như thể bao trùm lấy toàn bộ đại sảnh, vết sẹo nơi khóe mắt làm người ta sợ hãi, nhìn dữ tợn đến cực hạn: "Đợi sau khi nàng nhớ lại hết thảy, tôi sẽ đích thân...! đưa nàng đi vào trong Tu La Địa Ngục chịu khổ."
"Khẩu vị của anh, thật đúng là đặc biệt!" Nhiếp Linh Lung cười lạnh một tiếng.
"Người cô phải chú ý là Nhiếp Vô Danh, mà không phải là Nhiếp Vô Ưu." Nam nhân nói.
Nói tới Nhiếp Vô Danh, Nhiếp Linh Lung khinh thường cười một tiếng: "Đại ca tôi không đáng lo lắng, luyện võ thành si ngốc, bây giờ lại càng tập trung tinh thần, dùng hết thủ đoạn đường ngang ngõ tắt đi kiếm tiền.
Bất quá...!Nếu như đại ca tôi thật sự muốn cản trở, tôi sẽ không để ý việc trừ khử hắn ta."
"Ồ..." Nam nhân như có điều suy nghĩ nhìn Nhiếp Linh Lung: "Toàn bộ Độc Lập Châu, không ai dám nói mình có thể diệt trừ Nhiếp Vô Danh.
Đại ca cô ngay cả Cẩu Tạp Chủng cũng đều có thể đánh một trận, chỉ bằng vào cô sao?"
"Đáng tiếc...!Điểm thiếu sót trí mạng của hắn là quá nhiều! Muốn mạng của đại ca tôi, dùng vũ lực là ngu xuẩn nhất, mà biện pháp đòi mạng hắn, thật sự là nhiều lắm..." Nhiếp Linh Lung cười lạnh.
"A...!Không cần phải bứt dây động rừng như vậy, cô chỉ cần lợi dụng điểm thiếu sót của hắn, để cho hắn bị Nhiếp mẫu và Nhiếp phụ đuổi ra khỏi Nhiếp gia là được.
Như vậy là hay nhất, người thừa kế sẽ chỉ còn lại Nhiếp Vô Ưu giả đó.
Về phần Nhiếp Đường Tiêu, tuổi tác quá nhỏ, không đáng nhắc đến.
Nhưng Nhiếp Vô Ưu, nhất định phải để lại cho tôi." Nam nhân nói.
"Thời gian của tôi có hạn, không thể bảo đảm cô ta có thể khôi phục lại ký ức hay không.
Tôi đối với Nhiếp Vô Ưu không thèm quan tâm, chỉ cần cô ta đừng làm trở ngại tôi.
Nếu không...!Tôi cũng không có nhiều thời gian đợi cô ta đi khôi phục ký ức như vậy."
Nhiếp Linh Lung nói xong, đầu cũng không ngoảnh lại, xoay người rời khỏi nơi này.
...
Sau khi chờ Nhiếp Linh Lung hoàn toàn rời khỏi đại điện của Võ Đạo Công Hội, một vị nam tử đeo mặt nạ màu bạc chậm rãi từ phía sau đi ra, thanh âm lãnh đạm từ trong miệng truyền ra: "Nhiếp Linh Lung càng ngày càng không dễ khống chế rồi!"
Nghe câu này, khóe miệng hội trưởng Võ Đạo Công Hội hơi hơi dương lên, lắc lắc ly rượu vang trong suốt: "Hết thảy đều nằm trong kế hoạch.
Độc Lập Châu...!sau không lâu nữa, cũng là thời điểm đổi bầu không khí một chút rồi."
"Càng ngày càng thú vị, người bên cạnh đều không quan trọng.
Chỉ bất quá, thực lực cái cô nàng Nhiếp Linh Lung này bộc phát lớn mạnh, còn cần phải chú ý một chút.
Bây giờ, toàn bộ Độc Lập Châu, gần như sắp không có ai có thể ngăn chặn cô ta." Nam nhân đeo mặt nạ nhẹ giọng mở miệng.
"Ha ha..."
Nghe vậy, khóe miệng hội trưởng Võ Đạo Công Hội khẽ nhếch, mặt đầy hơi thở âm tà: "Lòng tham chưa đủ để rắn nuốt voi! Với Nhiếp Linh Lung hiện tại mà nói, nếu như cô ta nguyện ý, một nửa giang sơn của Độc Lập Châu đều là của cô ta...!Nếu như, dị tâm quá nặng, tôi sẽ để cho cô ta hối hận vì đã sinh ra đời."
"Hy vọng như thế!" Nam tử đeo mặt nạ ngữ khí lãnh đạm thờ ơ.
...
Vào giờ phút này, trong Không Sợ Minh.
Diệp Oản Oản nhàn nhã dựa vào trên ghế làm việc.
Qua tối hôm nay, chính mình cũng không sai biệt lắm, hẳn là nên trở lại học viện Xích Diễm.
Dù sao hai cái nhiệm vụ cấp A cũng đã ung dung hoàn thành.
Hy vọng kỹ thuật diễn xuất vụng về kia của Bắc Đẩu, sẽ không bị người của học viện Xích Diễm phát hiện ra sơ hở...!Nếu không, nàng nhất định muốn quay trở về đem Bắc Đẩu đánh chết tươi.
Diệp Oản Oản cầm lấy cầm điện thoại di động lên, nhìn vào một phần mềm trò chuyện đã rất lâu không đăng nhập.
Đám người Cung Húc và Lạc Thần, cơ hồ hai ngày ba lại nhắn một tin, phần lớn đều hỏi thăm tin tức liên quan đến hành tung của Diệp Oản Oản.
Chỉ bất quá, Diệp Oản Oản cũng không trả lời, chỉ có thể chờ đến khi mình trở lại Hoa quốc, sau đó mới đi liên lạc..