Đại đệ tử của Lôi Hạ, tuy là cố ý đem Phùng Thiên đánh chết, nhưng lại nói là do chính mình mắc sai lầm, không khống chế được lực đạo.
Chuyện này, học viện cũng không có cách nào truy cứu...
"Lần này, con tham gia luận bàn võ đạo, kết quả nhất định sẽ như Phùng Thiên sư huynh của con!" Cung lão nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, khẽ than thở một tiếng.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Cung lão lại nói: "Bất quá, con hẳn là không vào được trận chung kết.
Nếu như không gặp trúng đệ tử của Lôi Hạ, thì sẽ bình an vô sự."
Diệp Oản Oản cũng không biết chính mình rốt cục có thể tiến vào trận chung kết hay không.
Nhưng mình còn chưa lên chiến trường, làm sao có thể chùn bước!
Nhìn bộ dáng được nước làm tới của bà lão kia, nếu như chính mình không tham gia cuộc tỷ thí này, chỉ sợ mặt mũi của sư phụ cũng không biết để vào đâu.
Liều mạng thì liều mạng, chính mình tại sao phải sợ bọn chúng!?
"Sư phụ, có rượu không?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Cung lão, mở miệng hỏi.
Nghe Diệp Oản Oản hỏi, Cung lão hơi sững sờ.
"Thân là lính đánh thuê, lại là con gái, ít uống rượu thôi!" Cung lão mở miệng nói.
Thấy Cung lão không muốn cho mình uống rượu, bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản chỉ có thể gác đề tài này sang một bên.
Sau khi rời khỏi trang viên, Diệp Oản Oản lập tức đi đến quán cà phê.
"Lấy loại rượu Cocktail nồng độ cao lần trước cho tôi, đầy bình!"
Diệp Oản Oản lấy ra một bầu rượu rỗng hoàn toàn mới, đưa cho nhân viên phục vụ.
Nhìn thấy nhân viên phục vụ mặt đầy kinh hoàng, đổ đầy rượu Cocktail vào bình, Diệp Oản Oản cảm thấy cạn lời.
Mình thật sự là ma quỷ sao….Đáng sợ như vậy sao?
Sau khi trả tiền xong, Diệp Oản Oản thận trọng đem bầu rượu bọc lại.
Rượu...!Là đồ tốt!
Trận luận bàn tỷ thí võ đạo này, hoàn toàn dựa vào bầu rượu này rồi…
...
Chớp mắt, ba ngày đã qua.
Hậu sơn học viện Xích Diễm đầy ắp cả người.
Những lính đánh thuê cấp A ngày thường hiếm gặp, hôm nay tùy ý có thể thấy được.
Thậm chí, ngay cả những lính đánh thuê cấp S mặc đồ hoàng kim, cũng xuất hiện không ít.
Ngay phía trước, đã sớm chuẩn bị xong không ít lôi đài thi đấu cỡ lớn.
Đại hội luận bàn giao lưu võ đạo, sau một tiếng nữa sẽ chính thức khai mạc.
Diệp Oản Oản treo hồ lô rượu bên hông, đi dạo chung quanh nhìn một chút, quan sát sân bãi.
Không thể không nói, học viện Xích Diễm đúng là không hổ danh một trong tam đại học viện lính đánh thuê, quả thực không tầm thường!
Vô luận là cao tầng, hay là các học viên lính đánh thuê cao cấp, số lượng hay chất lượng đều không phải là thứ mà học viện lính đánh thuê thông thường có thể sánh bằng.
Coi như là Không Sợ Minh toàn quân đánh ra, gặp phải loại học viện này, chỉ sợ cũng phải ôm hận trở về.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản đi tới nơi tổ chức tiệc dành cho khách quý.
Nguyên bản nàng dự định tìm Cung lão nói mấy câu, còn chưa tìm được Cung lão, một đôi bàn tay mạnh mẽ, đã nhẹ nhàng khoác lên trên vai Diệp Oản Oản.
Trong nháy mắt, Diệp Oản Oản nhanh chóng xoay người lại.
"Kỷ Tu Nhiễm..."
Sau khi nhìn thấy nụ cười như tắm gió xuân của chàng trai, Diệp Oản Oản hơi sững sờ.
Người nam nhân mặc một thân bạch y trước mặt này, không phải là Kỷ Tu Nhiễm, thì còn có thể là ai?
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói chuyện, toàn thân bỗng phát rét một trận.
Cơ hồ theo bản năng, nàng hướng về khu khách quý xa xa quan sát.
Nam nhân mặc một thân âu phục chính chuyên, phảng phất như trở thành đại biểu của đêm tối, vẻ lạnh giá trong ánh mắt hoàn toàn không mang một chút hơi ấm nào.
"Tu La Chủ..."
Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức.
Sao lại thế này? Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ, làm sao lại đồng thời chạy tới nơi này?
Giờ phút này, ánh mắt Tu La Chủ, rơi vào trên bàn tay Kỷ Tu Nhiễm đang khoác lên vai trái Diệp Oản Oản, băng tuyết bay đầy trời.
Đối với Tu La Chủ, Kỷ Tu Nhiễm tỏ vẻ không quan tâm.
Anh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, nhẹ giọng cười nói: "Tiểu Phong, ở tại học viện Xích Diễm đã quen thuộc chưa?"
"Các anh làm sao lại tới rồi vậy hả?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm, chân mày nhíu sâu lại.
Đến thì đến thôi đi, đã vậy con mịa nó...!tại sao phải là cả hai người Kỷ Hoàng và Tu La Chủ cùng đến vậy?.