"Ầm"!
Một tiếng vang thật lớn, Hồng Vân té xuống ngoài khu vực thi đấu, nặng nề rơi xuống đất.
"Đa tạ."
Diệp Oản Oản liếc nhìn Hồng Vân một cái, chợt thu hồi lại ánh mắt, cũng không có hứng thú tiếp tục để ý đến cô ta.
"Ngươi..."
Hồng Vân nhìn về phía Diệp Oản Oản trên lôi đài thần sắc lãnh đạm, hận tới cắn răng nghiến lợi.
Chỉ là một tên lính đánh thuê cấp D...!!
"Ha ha ha, thật sảng khoái!" Cách đó không xa, Lý Tân vỗ tay khen hay: "Lính đánh thuê cấp C chó má, dám xem thường lính đánh thuê cấp D chúng ta, ta nhổ vào!"
Bên cạnh Lý Tân, đám lính đánh thuê cấp D ở cùng phòng ký túc xá tập thể với Diệp Oản Oản, cũng rối rít gật đầu phụ họa.
"Sau khi Oản Oản lão đại hoàn thành hai nhiệm vụ cấp A, với số điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự nhận được, hẳn là có thể lên đến cấp B rồi chứ?"
"Khẳng định là như vậy, ít nhất cũng phải xếp vào hàng đầu của cấp B, thậm chí là cấp A.
Phỏng chừng là Oản tỷ không biết rõ làm sao để thăng cấp, cũng không biết là điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự dùng để làm gì.
Không hổ là Oản tỷ của ta, chị ruột của ta đấy...! Thật tự do phóng khoáng!" Lý Tân gật đầu nói.
Nghe tiếng, mấy vị lính đánh thuê cấp D liếc xéo lườm Lý Tân một cái.
Đã từng gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy! Lại còn nhận vơ “chị ruột” nữa cơ đấy…
...
Rất nhanh đã tới buổi trưa, sau mấy chục trận tỷ thí tiếp đó, Đại hội giao lưu võ đạo được tạm ngừng.
Diệp Oản Oản cho tới trưa chỉ bị gọi trúng hai lần, là hai trận toàn thắng.
Cung lão nhìn về phía Diệp Oản Oản, nói: "Tiếp sau đó, vận khí của con sẽ không còn được tốt như vậy đâu! Toàn bộ lính đánh thuê cấp C đã bị đánh bại, trong danh sách bốc thăm còn lại, chỉ còn một mình con là lính đánh thuê cấp D, tất cả số còn lại đều là cấp B trở lên."
Ý Cung lão muốn nói, là khuyên Diệp Oản Oản biến tiến biết lùi, không nên cậy mạnh.
"Sư phụ, đã hiểu." Diệp Oản Oản gật đầu.
Đùa gì thế! Mình còn có tuyệt học mà Cung lão truyền thụ cho vẫn còn chưa xuất ra đâu đấy! Đạo lý tiến lùi này nàng đã sớm thông hiểu, có được hay không? Đối phó với đám lính đánh thuê cấp B đơn lẻ từng người một, còn không phải là chuyện dễ dàng hay sao?
Nếu như là Cung lão biết được, vị đồ nhi trước mặt mình này, đã sớm học thành tuyệt học mà ông truyền thụ cho, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào?
"Mau nhìn!"
Lúc này, không biết là ai kêu lên một tiếng.
Mọi người lập tức hướng về phía trước nhìn lại.
Chỉ thấy, một vị nữ nhân thần thái lạnh nhạt, cùng với trưởng lão Lôi Hạ sóng vai, chậm rãi đi về khu khách quý.
"Con bà nó! Tôi có hoa mắt không? Cô gái kia...!Là Nhiếp...!Nhiếp Linh Lung?"
"Mẹ kiếp, truyền kỳ của học viện Xích Diễm, nắm giữ những kỷ lục không thể phá vỡ, Nhiếp Linh Lung, Nhiếp sư tỷ!!"
"Không nghĩ tới, ngay cả Nhiếp Linh Lung sư tỷ cũng đến rồi!"
"Đùa à, Nhiếp Linh Lung sư tỷ dù thế nào cũng từng là đệ tử của trưởng lão Lôi Hạ, lại là học viên của học viện Xích Diễm.
Dịp tỷ thí long trọng như thế này, đương nhiên là phải tới góp mặt rồi!"
"Nhớ năm đó, thời điểm Nhiếp Linh Lung tham gia Đại hội tỷ thí võ đạo, thắng liền 28 trận liên tiếp, không một lần thất bại.
28 trận toàn thắng, tới trận thứ 29 gặp phải Đoạn Phi Dương, chủ động nhận thua, giành lấy hạng nhì!"
"Nhiếp sư tỷ năm đó, vẫn còn chưa hoàn toàn trưởng thành, không phải là đối thủ của Đoạn Phi Dương.
Bất quá, hiện tại Đoạn Phi Dương, cũng không so sánh được với Linh Lung sư tỷ rồi!"
Nhìn thấy Nhiếp Linh Lung xuất hiện, mọi người thần sắc hưng phấn, nhìn cô ta với một vẻ sùng bái tột độ.
Chỉ có Cung lão, thần sắc lạnh giá, cũng không thèm liếc mắt nhìn lấy một lần.
...
"Số 329 Vân Phong, gặp số 8 Diệp Oản Oản."
Rất nhanh, thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi kết thúc, trọng tài tiếp tục bốc thăm.
Nghe tiếng, một đạo tàn ảnh lướt qua, một người đàn ông xuất hiện ở trên sàn đấu.
Diệp Oản Oản cũng nhanh chân bước ra trận.
"Vân Phong, lính đánh thuê cấp A." Nam nhân hướng về Diệp Oản Oản nói.
"Diệp Oản Oản, lính đánh thuê cấp D." Diệp Oản Oản đáp lại.
Vận khí của mình cũng có phần quá kém, còn chưa gặp được một tên lính đánh thuê cấp B nào, liền trực tiếp gặp trúng cấp A rồi!!.