Mắt thấy mấy vị lính đánh thuê cấp S đỉnh cấp đem Diệp Oản Oản vây lại, Thẩm đại công tử trợn mắt trừng một cái, lạnh giọng quát lên: "Các ngươi nghĩ cái con mịa gì vậy!"
Nghe Thẩm đại công tử nói vậy, mấy vị lính đánh thuê cấp S đỉnh cấp trố mắt nhìn nhau.
Không phải là Thẩm đại công tử bảo bọn họ đi đánh Diệp Oản Oản sao?
Nhưng nếu như Thẩm đại thiếu gia đã nói vậy, bọn họ cũng chỉ có thể lui trở lại, đi thẳng về phía gã tiểu lưu manh Trương Tác Niên.
Vào giờ phút này, Trương Tác Niên mặt đầy vẻ kinh ngạc, thậm chí là khó tin.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đang êm đang đẹp, Tử Thần sư huynh vì sao lại sai thuộc hạ đánh mình?
Còn không đợi Trương Tác Niên suy nghĩ nhiều, thậm chí Trương Tác Niên còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, quả đấm của mấy vị lính đánh thuê cấp S hàng đầu, đã rơi xuống như mưa trên mặt và trên người của hắn.
Đông đảo học viên lính đánh thuê ở khu phân phối nhiệm vụ, trên mặt hiện lên vẻ quái dị tột độ.
Đang yên lành, sao lại đánh Trương Tác Niên?
"Nữ thần, tôi nhớ cô đến khổ..." Thẩm đại công tử ở dưới ánh mắt khó tin của mọi người, đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
Nghe Thẩm đại công tử nói vậy, mọi người hoảng sợ trợn to cặp mắt.
Lần này, bọn họ tin chắc mình tuyệt đối không hề nghe lầm...
Thẩm đại công tử, nhớ Diệp Oản Oản đến khổ.
Là thực sự, không sai!!
"Tử Thần sư huynh...!Nhận biết Diệp Oản Oản? Còn yêu thích Diệp Oản Oản?"
"Rõ ràng như vậy, nhất định là đúng rồi!"
"Chửi thề một tiếng! Cái gã Trương Tác Niên kia chẳng lẽ bị ngu sao? Tử Thần sư huynh và Diệp Oản Oản nhất định là quen biết đã lâu rồi.
Ngay cả quan hệ của người ta cũng không nắm được, lại còn ở nơi này khích bác ly gián.
Tôi thấy là hắn ta có bị đánh chết cũng đáng đời…"
Giờ phút này, Trương Tác Niên gắt gao dùng tay tay ôm lấy đầu, sớm đã khóc không ra nước mắt.
Hắn làm sao biết được, Tử Thần sư huynh lại có thể nhận biết con ả Diệp Oản Oản này! Nhận biết cũng liền thôi đi, lại còn thích cô ta!
"Tiểu bảo bối, tiểu tiên nữ...!Cô nhớ tôi không?" Thẩm đại công tử ý tình dào dạt, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, ôn nhu hỏi.
Diệp Oản Oản: "..." Đầu óc của gã Thẩm đại công tử này, tựa hồ là quả thực có chút bất bình thường.
"Tiểu tiên nữ, cô nhất định là vô cùng nhớ tôi đúng không? Tôi cứ tưởng là cô đã chết rồi!" Thẩm đại công tử thấy Diệp Oản Oản không mở miệng, tiếp tục cười nói.
Nhưng mà, Diệp Oản Oản lại cười khanh khách nhìn Thẩm đại công tử, sau đó lắc đầu một cái, nói: "Anh không cần phải nhớ tới tôi, anh đã tưởng tượng quá nhiều rồi!"
Thẩm đại công tử: "..."
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, mọi người tại đây trố mắt nhìn nhau.
Bọn họ không nghe lầm chứ?
Thẩm đại công tử thích Diệp Oản Oản, sau đó...!Diệp Oản Oản còn không chào đón anh ta?
Vị Thẩm đại công tử trước mặt này, cũng là Tử Thần của học viện Xích Diễm bọn họ, chính là người đàn ông mà tất cả các thiếu nữ xinh đẹp ở Độc Lập Châu ngày đêm nhung nhớ…
À, tất nhiên là trừ… Diệp Oản Oản ra!
"Cô nàng Diệp Oản Oản này, trong đầu đựng gì thế? Cơ hội tốt như vậy lại có thể không cố gắng nắm bắt! Thẩm đại công tử chính là tiểu thần tài của Độc Lập Châu, cả vạn thiếu nữ muốn được gả cho anh ta đấy!"
"Không, nghiêm chỉnh mà nói, không chỉ riêng nữ nhân...!Thật ra thì, tôi cũng nguyện ý gả cho anh ta..."
"Ha ha...!Đám các ngươi, vì tiền, ngay cả tôn nghiêm cũng đánh mất, thật là buồn cười!" Một vị học viên lính đánh thuê trong số đó, từ trong miệng phát ra một tiếng cười lạnh: "Cho dù hắn muốn kết hôn với tôi, tôi cũng không có khả năng gả cho hắn ta! Dĩ nhiên, nếu như hắn ta nguyện ý, tôi có thể cưới hắn..."
Đám học viên lính đánh thuê: "..." Còn tưởng rằng có cốt khí lắm!
"Ông chủ...!Còn đánh nữa thì hắn chết thật đấy, thế này cũng đã đủ rồi chứ?"