"Không cần đập!" Diệp Oản Oản lạnh nhạt mở miệng nói.
"Vậy chúng ta đi ăn cơm đi, đệ đói bụng rồi!" Bắc Đẩu nói.
"Gấp cái gì, làm xong chuyện chưa?" Diệp Oản Oản lên tiếng.
"Diệp ca, chúng ta không đi, đợi lát bữa tiếp viện của bọn chúng tới rồi, không dễ thoát thân đâu!" Cung Húc vội vã mở miệng nói.
"Tôi nói này huynh đệ, ờ…nói sao nhỉ? Tiếp viện đến thì đã thế nào, những thứ phế vật này, tôi dùng một ngón tay liền có thể bóp chết rồi! Con kiến có nhiều hơn nữa, còn có thể uy hiếp được con voi hay sao?" Bắc Đẩu bĩu môi.
"Ca ca, huynh nói đúng, bất quá...!Vậy hiện tại chúng ta ở lại chỗ này để làm cái gì?" Cung Húc mặt đầy ngơ ngác, quay sang hỏi Diệp Oản Oản.
"Quay phim, cậu không nhìn thấy mọi người đều chuyên nghiệp như vậy sao, làm sao có thể không chịu trách nhiệm, cứ như thế mà bỏ đi! Ha ha…" Diệp Oản Oản nhẹ giọng cười khanh khách.
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, sắc mặt Cung Húc khẽ biến, kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Con bà nó...!Diệp ca...!Cô không thể nào…!!"
Không cho Diệp Oản Oản có cơ hội mở miệng, Cung Húc cắn răng, phảng phất như dằn xé với một quyết tâm cực lớn: "Diệp ca, trừ phi...!cô quay cùng tôi, nếu không tôi không quay đâu!"
Lúc này, Diệp Oản Oản lườm Cung Húc một cái.
Cái thằng này trong đầu chỉ chứa đậu hủ thôi hay sao? Ai bảo hắn quay phim người lớn bao giờ vậy hả?
Diệp Oản Oản không thèm để ý Cung Húc, đứng dậy đi tới chỗ bàn trống, dùng ngón tay gõ gõ nhẹ ở trên mặt bàn, lạnh giọng cười nói: "Đạo diễn, trốn ở dưới đó làm gì, ra làm việc đi!"
"A...!Tổng...!Tổng thanh tra Diệp...!Hiểu lầm, toàn bộ đều là hiểu lầm! Tôi và bọn họ không hề quen biết!"
Rất nhanh, đạo diễn từ dưới gầm bàn bò ra, nở nụ cười gượng gạo lấy lòng, nhìn Diệp Oản Oản: "Tổng thanh tra Diệp, tôi chính là fan trung thành của cô! Những người này, uy hiếp tôi tới quay loại phim này, đối với tôi, đây quả thật chính là một nỗi sỉ nhục cực lớn.
Tổng thanh tra Diệp, cô biết không, tôi đời này, ghét nhất chính là quay loại phim đồi trụy, bại hoại thuần phong mỹ tục này!"
"Im miệng!" Diệp Oản Oản cực kỳ mất kiên nhẫn đảo mắt lườm đạo diễn một cái.
"Vâng!" Đạo diễn gật đầu lia lịa.
"Biên kịch đâu?"
Diệp Oản Oản ngồi ở trên ghế, mở miệng hô.
"Tôi…Tổng thanh tra Diệp, tôi là biên kịch...!!" Một người nam nhân tuổi còn trẻ liền vội vàng đi tới cạnh Diệp Oản Oản, cúi người chào.
"Đưa kịch bản cho tôi xem một chút!" Diệp Oản Oản ra lệnh.
Rất nhanh, biên kịch đem kịch bản tới, hai tay đưa cho Diệp Oản Oản.
Trong thời gian nhiều nhất chỉ mười mấy hơi thở, Diệp Oản Oản đảo qua kịch bản một lượt, chợt cười nói: "Thật sự các người rất không chuyên nghiệp! Nữ chính và nam chính lại chọn loại đầu lừa rất không hợp với miệng ngựa.
Loại phim này, sau khi quay xong, làm sao hot được?"
"Đúng đúng đúng!" Đạo diễn vội vàng nói: "Tổng thanh tra Diệp, cô nói quá đúng, trước đó tôi cũng đã nói, việc tuyển vai diễn này quá qua loa rồi! Không có sức bùng cháy và hấp dẫn thị lực người xem!"
"Đạo diễn kia, vậy ông cảm thấy ai làm nữ chính thì mới tốt?" Khóe miệng Diệp Oản Oản treo lên một nụ cười, nhìn về phía đạo diễn.
Nghe tiếng, đạo diễn lắc đầu liên tục: "Tổng thanh tra Diệp, chuyện này tôi khó có thể nói được!"
"Ông cảm thấy Diêu Giai Văn như thế nào đây?"
Trong lúc Diệp Oản Oản nói chuyện, ánh mắt rơi vào trên người của Diêu Giai Văn cách đó không xa.
"Diệp Bạch, ngươi nói cái gì!!?"
Diêu Giai Văn hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Oản Oản.
"Tốt! Thật sự là rất tốt! Diêu Giai Văn làm nhân vật nữ chính, quá tuyệt vời!" Đạo diễn liền vội vàng hướng về Diệp Oản Oản giơ ngón tay cái lên.
"Vai nam chính thì sao...?" Diệp Oản Oản lại nhìn về phía đông đảo đám du côn mặc áo đen: "Ai không muốn chết, đứng ra!"
Một gã côn đồ trước đó còn đang gào thét đầy bi thương, nghe câu này, lập tức từ trên mặt đất bò dậy: "Tôi… tôi không muốn chết!".