Nhìn thấy Tư Bá Ý đang hướng về mình trông lại, trong mắt hiện lên đầy sự thù hận, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đầy lạnh giá.
Trước khi đến chỗ Tư Bá Ý, Diệp Oản Oản đã sắp xếp chuẩn bị đầy đủ các phương án.
Hết thảy những thứ này, tất cả đều ở trong lòng bàn tay của nàng.
"Ngươi cũng có phần quá vô sỉ...!Lại có thể báo cảnh sát..." Giờ phút này, Tư Bá Ý nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, cắn răng nghiến lợi.
Tư Bá Ý vạn vạn không ngờ tới, Diệp Oản Oản thân là Minh chủ Không Sợ Minh của Độc Lập Châu, lại sẽ làm ra chuyện vô liêm sỉ đến bực này! Quả thật là mất hết mặt mũi của Độc Lập Châu!
Thân là người Độc Lập Châu, bên ngoài phát sinh bất kỳ tranh chấp hay mâu thuẫn nào, đều sẽ dùng vũ lực để giải quyết, ai lại đi báo cảnh sát? Chuyện này đối với cả hai bên đều là nỗi sỉ nhục! Cho dù có chết, cũng sẽ không có khả năng đi làm ra chuyện mất mặt đáng xấu hổ đến mức này…
Thậm chí, ở trong đầu của Tư Bá Ý, căn bản cũng không hề có khái niệm “báo cảnh sát”; lại càng không thể nào ngờ tới, Diệp Oản Oản lại có thể làm ra loại chuyện này.
"Tư Bá Ý...!Không ngờ ông lại là thứ người như vậy, lại có thể tự mình nắm giữ nhiều súng đạn như vậy...!Tôi đã nhìn lầm ông rồi!!" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Tư Bá Ý, thở dài một tiếng, bắt đầu “diễn”.
"Sĩ quan cảnh sát, tôi có lời muốn nói...!Nữ nhân này, chôn xuống rất nhiều mìn hẹn giờ ở trong trang viên của tôi...!" Bỗng nhiên, Tư Bá Ý nhìn về phía viên cảnh sát bên cạnh, mở miệng quát lên.
Nếu Diệp Oản Oản đã báo cảnh sát, có chết thì mọi người phải cùng nhau chết chùm! Xúc phạm luật pháp Hoa quốc, cũng không phải chỉ có một mình hắn.
Nghe lời tố cáo này, không ít cảnh sát đều sững sờ.
Trong trang viên này, lại còn có mìn hẹn giờ?
"Đừng nghe hắn ta nói bậy nói bạ...!Nếu như không tin, các anh có thể kiểm chứng!" Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Thấy dáng vẻ không chút kiêng kỵ nào này của Diệp Oản Oản, chân mày Tư Bá Ý nhíu chặt lại.
Chẳng lẽ...!trong trang viên của hắn căn bản cũng không có cái gì gọi là “mìn hẹn giờ”? Trước đó...!chẳng lẽ là Diệp Oản Oản cố ý hù dọa hắn?
Bởi vì chuyện Tư Bá Ý nói quá mức nghiêm trọng, các cảnh sát ở đây không dám lơ là, lập tức mời tổ chuyên phá bom mìn tới rà soát.
Nhưng mà, sau khi tòa trang viên này bị rà soát hết một vòng, cũng không hề có dấu hiệu của cái gọi là “mìn-hẹn-giờ” trong miệng Tư Bá Ý có tồn tại.
"Ngươi..."
Tư Bá Ý nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, hận không thể lột da rút xương nàng...!Chính mình lại có thể bị Diệp Oản Oản đùa bỡn!
Loại người vô sỉ này, đến tột cùng là làm thế nào có thể đặt chân sinh tồn ở Độc Lập Châu?
"Sao rồi? Tôi là một người tuân thủ pháp luật, chúng ta không giống nhau." Diệp Oản Oản nhìn Tư Bá Ý, nói mà mặt không đổi sắc.
"Tuân pháp thủ luật..." Tư Bá Ý cắn răng nghiến lợi: "Ngươi quả thực là một đứa hạ tiện hèn hạ vô sỉ...!Ngươi căn bản không xứng ở Độc Lập Châu...! Quá vô sỉ!!"
Cho dù hôm nay Tư Bá Ý hắn không địch lại Không Sợ Minh, cho dù phải chết trận, cũng không có khả năng đi gọi lực lượng cảnh sát Hoa quốc trợ giúp...!Đây chính là vấn đề mang tính nguyên tắc!
Không chỉ là hắn, bất kỳ một thế lực nào ở Độc Lập Châu, nếu như đến quốc gia khác, cũng không có khả năng làm ra loại chuyện này.
Chuyện này nếu như bị truyền về Độc Lập Châu, mặt mũi biết để đâu bây giờ?
Một giây kế tiếp, Tư Bá Ý nhìn về phía đám người Tam trưởng lão.
"Nhìn ta làm gì?! Có quan hệ gì với ta?! Cũng không phải là ta báo cảnh sát!! Ngươi chớ nói lung tung!!" Tam trưởng lão có chút chột dạ, liếc nhìn Tư Bá Ý một cái.
Tại Độc Lập Châu, bọn họ chưa từng có khái niệm báo cảnh sát...
Loại hành vi ở Hoa quốc này, dưới cái nhìn của bọn họ, thực sự giống như là hai đứa trẻ con đánh nhau, đánh không lại liền gọi người nhà ra…Thật sự là…
Đại trưởng lão: "Chuyện này...!Ngươi đúng là sử dụng súng phi pháp...!Cũng đích xác đã phạm tội rồi! Chúng ta cũng không hề ép ngươi phạm tội...!Tội lỗi của ngươi, ngươi tự đi mà gánh… Đừng có mà níu kéo những người không liên quan như ta!".