Khi Beerus đứng lên còn cao hơn Diệp Oản Oản nhiều lắm.
Bóng đen ùa đến, Diệp Oản Oản ôm chầm lấy Beerus.
Đại Bạch cũng lập tức đứng lên, đi tới đi lui, cọ cọ ở bên cạnh Diệp Oản Oản, tựa như cũng rất nhớ nhung.
Diệp Oản Oản cười khẽ một tiếng, tiếp đó thứ chờ đợi Đại Bạch và Beerus là một trận mân mê nhào nặn điên cuồng.
"Minh chủ...!Minh chủ, cô đâu rồi?"
Bỗng nhiên, bên ngoài cửa phòng làm việc vang lên một giọng nói khiến cho Diệp Oản Oản cảm thấy có chút quen thuộc.
Còn không đợi Diệp Oản Oản nghĩ nhiều, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra, một thân ảnh chạy vọt vào.
"Minh chủ..."
Người này vừa định chạy tới bên cạnh Diệp Oản Oản, đã bị tiếng rống đầy giận dữ của Beerus ngăn lại, trong nháy mắt bị hù tới cả mặt trắng bệch.
"Phó Minh Hi?"
Diệp Oản Oản nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt, không khỏi kinh ngạc.
Cái gã Phó Minh Hi này không phải là đang ở Hoa quốc sao, làm sao lại chạy đến đây rồi?
"Minh Hi, không được càn rỡ!"
Một lão giả chậm rãi đi vào phòng làm việc, liếc nhìn Phó Minh Hi một cái.
Lão giả chính là Nhị trưởng lão Không Sợ Minh.
"Phó Minh Hi, sao cậu lại trở về đây rồi?" Diệp Oản Oản gọi Beerus quay lại, để cho Phó Minh Hi và Nhị trưởng lão ngồi ở một bên.
"Trước đó tôi có hỏi ông nội, biết được Minh chủ sẽ trở về, cho nên đã sớm đi đến đây từ hôm qua." Phó Minh Hi nói.
Diệp Oản Oản: "..." Tiểu tử này, thật đúng là bám dai như đỉa mà! Ở lại Hoa quốc làm một siêu sao, một thần tượng sáng chói không tốt sao...!Cả ngày chạy loạn để làm cái gì?
"Nhị trưởng lão, lần này phải cảm ơn ông rồi!" Diệp Oản Oản không thèm để ý đến Phó Minh Hi, ánh mắt rơi vào trên người Nhị trưởng lão.
"Minh chủ, ngài nói gì vậy!? Công ty Tinh Thần vốn là thuộc về Không Sợ Minh.
Nếu Minh chủ có nhu cầu, tùy ý sử dụng, đó là chuyện đương nhiên." Nhị trưởng lão lập tức vội vã nói.Diệp Oản Oản còn chưa kịp lên tiếng, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão, và cả đám người Bắc Đẩu, Thất Tinh, cũng đi vào trong phòng làm việc.
Nhìn thấy Nhị trưởng lão và Phó Minh Hi, sắc mặt Tam trưởng lão nhất thời biến đổi.
"Con bà nó! Tiểu tử nhà ngươi quả thực là dính như keo con voi mà! Đi tới đâu cũng không tránh được ngươi!" Bắc Đẩu nhìn Phó Minh Hi, mặt đầy vẻ cổ quái.
Cái tên Phó Minh Hi này, lại có thể về đây còn sớm hơn cả bọn họ, còn không phải là có chuẩn bị kỹ càng rồi hay sao?
"Nhị trưởng lão, ngươi cũng có phần quá không biết xấu hổ rồi đi..." Giờ phút này, Tam trưởng lão nhìn về phía Nhị trưởng lão, mặt đầy vẻ không vui.
"Ta không biết xấu hổ chỗ nào?" Sắc mặt Nhị trưởng lão cũng lạnh xuống.
"Ngươi lại có thể để cho cháu trai của ngươi...!Ngươi đây là đang muốn chiếm đoạt Không Sợ Minh..." Tam trưởng lão hừ lạnh.
"Ta lười tám nhảm với ngươi!" Nhị trưởng lão cười lạnh: "Chuyện này, là ban đầu đích thân Minh chủ đã đáp ứng.
Nếu như Minh chủ và Phó Minh Hi đến được với nhau, vậy sau này, Phó Minh Hi đương nhiên phải giúp Minh chủ chia sẻ chuyện trong ngoài.
Có gì không đúng sao?"
"Ngươi..." Tam trưởng lão suýt nữa tức trào máu họng.
Ông ta thật đúng là không tìm được lý do nào để đáp lại…
"Minh chủ, thật ra thì...!Tôi có mấy người con trai, cũng rất tốt..." Lúc này, Tam trưởng lão đổi ngay một vẻ mặt đầy tươi vui, quay sang nói với Diệp Oản Oản.
"Minh chủ...!Tôi..." Giờ phút này, dường như Đại trưởng lão cũng muốn nói gì đó…
"Tôi cái gì mà tôi! Ngươi có con trai sao?" Tam trưởng lão lườm Đại trưởng lão một cái.
"Ngươi có cháu trai sao?" Nhị trưởng lão cũng hướng về Đại trưởng lão mà đâm chọt.
Đại trưởng lão: "..."
"Đủ, đủ rồi!" Diệp Oản Oản mặt đầy bất đắc dĩ, xua tay một cái.
Cái đám này tới đây làm gì vậy, tổ chức đại hội mai mối sao?
"Hôn sự của tôi, đã có sắp xếp, mấy người các người đừng có mà ở đây làm ông mai nửa mùa nữa!" Diệp Oản Oản thở dài.
"Ông nội, Minh chủ nhìn trúng một tên tiểu bạch kiểm..." Phó Minh Hi hướng về Nhị trưởng lão mách.
Nghe tiếng, Nhị trưởng lão nhẹ nhàng cười một tiếng, đầy chân thành khuyên nhủ Phó Minh Hi: "Minh Hi à, Minh chủ hiện tại vẫn chưa kết hôn.
Bởi vì vậy…vẫn là cạnh tranh công bằng! Ông nội tin tưởng con, cố lên!"
Diệp Oản Oản: "..." Bệnh không biết xấu hổ này là di truyền hay sao?.