Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
Lúc này, chân mày viện trưởng Xích Diễm hơi hơi nhướn lên: "Ở đâu ra ngon vậy, vừa mới trả xong lại nợ tiếp, vậy có khác nào không trả chứ!"
"Viện trưởng, ngài xem, rượu này của tôi, và cả quà nữa, ngài đều đã nhận rồi...Tôi mang về từ Hoa quốc, thật không dễ dàng." Diệp Oản Oản than thở.
"Ngươi..."
Viện trưởng Xích Diễm mặt đầy mộng bức nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, khó trách lại đưa rượu tặng quà.
Lại có thể gài hàng, khiến ông không cách nào từ chối được...!Nếu như mình hôm nay không cho Diệp Oản Oản thiếu nợ, chuyện này truyền đi, sẽ có người cho rằng mình chiếm tiện nghi của đám học viên.
"Qua bên kia nằm, 20 ngàn còn thiếu, trong một tháng phải trả hết." Viện trưởng Xích Diễm tức giận nói.
"Khẳng định là như vậy! Ngài yên tâm, tôi coi trọng nhất là chữ tín!"
Sau khi thấy viện trưởng Xích Diễm đáp ứng, nụ cười của Diệp Oản Oản càng nồng hơn, lập tức nằm ở trên ghế của phòng làm việc.
Một lát sau, khi viện trưởng Xích Diễm phê duyệt xong tài liệu, mới đứng dậy đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, thực hiện thủ pháp thôi miên, giống y như đúc với lần trước.
Sau khi trả lời mấy câu hỏi của Viện trưởng Xích Diễm, bị tiết tấu thôi miên dẫn dắt, mí mắt Diệp Oản Oản như nặng ngàn cân.
Không bao lâu, đã hoàn toàn tiến vào trong một giấc ngủ sâu.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tinh thần cứ như thể thoát ly khỏi thân thể.
….
Trong một xó xỉnh nào đó của Độc Lập Châu, một cô gái trẻ mặc đồ chiến rộng thùng thình, toàn thân đều là máu, nằm ở ven đường.
Mây đen giăng đầy, nước mưa không ngừng nhỏ xuống, toàn thân của cô gái đã ướt đẫm, máu tươi chảy lênh láng trong đất bùn, tuy hai mà một.
Một màn nhìn thấy mà giật mình này, khiến cho người ta khó mà chịu đựng nổi.
Đối mặt với cường địch, cô gái gần như không hề phản kháng.
Không biết là bởi vì trọng thương, hoặc cũng có thể là vì căn bản không nguyện ý phản kháng.
"Ngươi...!Thật sự đáng chết!!"
Một thanh âm khiến Diệp Oản Oản cảm thấy hơi có chút quen thuộc truyền tới.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản hướng về phía trước nhìn lại, mặt mũi của mỗi người đều như nhòe đi, không thể nhìn rõ.
"Nhiếp Vô Ưu...!Ta muốn ngươi chết trên tay của chính ta! Dù cho ngươi có chết vạn lần, ngươi cũng không trả nổi tội nghiệt mà ngươi phạm phải! Ngươi có chết cũng không có gì đáng tiếc!"
Thân hình người đàn ông thoắt ẩn thoắt hiện, đi tới bên người Diệp Oản Oản, bàn tay trong nháy mắt siết chặt cổ họng Diệp Oản Oản.
Nhưng mà, qua rất lâu, người đàn ông này, lại cũng không thể giết chết được cô gái.
"Tại sao lại như vậy...!Ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi lại làm như vậy?" Nam nhân cắn răng nghiến lợi, gần như cuồng loạn gầm thét: "Là ngươi...!Là ngươi đang phản bội!"
Nước mưa rơi vào trên mặt của cô gái, nơi khóe miệng có một dòng máu đỏ tươi trào ra.
Đôi môi cô gái khẽ nhếch lên, nhắm hai mắt lại, không định phát ra một thanh âm nào.
"Nói cho ta biết, tại sao ngươi phải làm như vậy!" Nam nhân tức giận hét lớn.
Nhưng mà, cô gái một chữ cũng không nói.
"Được, không nói có đúng không...!Cũng không quan trọng, ta sẽ đích thân giết ngươi...!Sau đó sẽ cùng ngươi lên đường.
Chuyện ta có thể làm, cũng chỉ có vậy mà thôi." Người đàn ông khẽ mỉm cười, sự giằng co trong ánh mắt hóa thành tàn nhẫn và dứt khoát.
Chỉ bất quá, đợi đã lâu, hắn ta vẫn như cũ không thể xuống tay.
Nhiều nhất chỉ trong thời gian mấy hơi thở, hắn ta cắn răng, ném cô gái xuống mặt đất, hướng về một ông lão ở phía sau ra lệnh: "Kim trưởng lão, ông lên đi, giết nàng!"
Từ trong đám người đông nghịt, một lão già tiến lên, trong tay lão ta cầm một con dao găm, mà người đàn ông nọ lại quay vào bên trong xe.
Cuối cùng, dao găm trong tay của lão già, nhắm thẳng vào lồng ngực của cô gái mà đâm tới.
Nhưng con dao găm chưa kịp đâm xuống, hình ảnh bỗng nhiên chuyển cảnh.
Một thân ảnh màu đen nhanh đến cực hạn, cơ hồ trong chớp mắt đã đi tới bên người cô gái, con ngươi băng lãnh dường như muốn làm cho vạn vật đóng băng, cả người anh ta cứ như thể hòa vào làm một cùng với màn đêm đen kịt..