Thấy Tư Dạ Hàn không tiếp tục truy hỏi, Diệp Oản Oản đoán là nàng đã lừa đảo trót lọt, vượt qua bài kiểm tra rồi.
Ngờ đâu, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe được Tư Dạ Hàn hỏi: "Em và Kỷ Tu Nhiễm...!là có quan hệ như thế nào?"
Diệp Oản Oản nhất thời căng thẳng da đầu, tiến vào trạng thái phòng bị cấp một.
Chẳng lẽ là anh ấy đã phát hiện ra cái gì?
Không đúng...!Nàng nhổ vào! Có lầm hay không vậy!
Rõ ràng hẳn là nàng mới là người nên đi hưng sư vấn tội mới đúng chứ!
Tại sao tình huống hiện tại lại hoàn toàn trái ngược, biến thành nàng bị tra hỏi?
Bậy nhất chính là, câu hỏi này quả thật là làm cho nàng có chút chột dạ…
Vẻ khác thường mất tự nhiên nơi đáy mắt của cô gái đương nhiên không thể tránh được ánh mắt của Tư Dạ Hàn, ngón tay đang nắm tay nàng, theo bản năng siết chặt lại.
Thật ra thì anh vẫn luôn biết… nàng đã có người thương…
Địa vị của người kia ở trong lòng nàng, là không thể thay thế!
Mà anh, hẳn không thể là gì hơn, ngoài một mối tình hờ vui chơi qua đường trong lúc nàng rảnh rỗi muốn giết thời gian.
Biết rõ những thứ này, nhưng chẳng qua là, anh vẫn luôn tự lừa mình, giấu chúng trong bóng đêm, chỉ cần từng thấy được một chút ánh sáng hi vọng, liền không nỡ buông bỏ, nhìn thẳng vào sự thật.
Anh vẫn luôn biết trong nội tâm nàng có một người như vậy, chẳng qua là không biết là ai, cũng không muốn biết...!
Mãi đến khi Kỷ Tu Nhiễm đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh nàng, khiến cho trong tiềm thức anh dâng lên một nỗi bất an chưa bao giờ có, thậm chí đến mức độ nhiều lần khiến anh không thể khống chế được tâm tình.
Tay bị bóp có chút đau, nhận ra được tâm tình của Tư Dạ Hàn có chút chấn động, Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, đang muốn mở miệng nói chuyện, ngay vào lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng còi báo động đinh tai nhức óc.
Loại còi báo động này, chỉ vào thời điểm A Tu La gặp phải công kích cực kỳ nghiêm trọng mới có thể vang lên.
"Âm thanh này là gì vậy?" Diệp Oản Oản bị thanh âm này làm cho sợ hết hồn.
Vẻ âm u mới vừa rồi trên mặt Tư Dạ Hàn như chỉ là thoáng qua, giống như chưa bao giờ từng xuất hiện, khôi phục lại như thường, mở miệng nói, "A Tu La gặp xâm phạm bên ngoài."
Diệp Oản Oản nghe vậy mặt đầy kinh ngạc, "Hả? Người nào lại có lá gan lớn như vậy, dám xâm phạm trụ sở chính của A Tu La?"
Chàng trai nhìn nàng một cái, "Em đoán xem?"
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, lại nháy mắt thêm một cái, "Híc, sẽ không phải là...!Không Sợ Minh của em đấy chứ?"
Quả nhiên, Diệp Oản Oản vừa dứt lời, liền nghe phía ngoài truyền tới một thanh âm quen thuộc đang kêu gào: "Mẹ nó! Người bên trong tất cả đều nghe rõ cho lão tử, các người đã bị bao vây! Ngoan ngoãn giao lão đại chúng ta ra! Nếu không, đừng trách Không Sợ Minh chúng ta san bằng A Tu La các ngươi ——!! "
Diệp Oản Oản: "..."
Chuyện gì vậy trời!!
Diệp Oản Oản vội vàng tiến tới cửa sổ, nhìn ra phía ngoài điều tra tình huống.
Nhìn xuống dưới liền phát hiện ra sự tình so với trong tưởng tượng của nàng còn nghiêm trọng hơn.
Không Sợ Minh cơ hồ là dốc hết toàn lực, tất cả cao thủ đều có mặt, đông nghịt một mảnh, A Tu La bên này cũng đã võ trang đầy đủ.
Hai bên giằng co, bầu không khí như chỉ cần chạm nhẹ thôi liền nổ tung!
Diệp Oản Oản thấy vậy, nhức đầu khôn nguôi.
Làm bậy rồi! Bởi vì phòng thủ của A Tu La so với lần trước còn sâm nghiêm hơn, nàng hao tốn thời gian quá dài để đột nhập vào, nên sắc trời lúc này cũng đã chạng vạng tối.
Đoán chừng vì thấy nàng mãi mà không về, Bắc Đẩu và Thất Tinh bọn họ cho là nàng đã rơi vào trong tay của A Tu La.
Dưới tình thế cấp bách, mới trực tiếp tuyên chiến với A Tu La…
Diệp Oản Oản không ngờ, sự tình so với nàng tưởng tượng càng huyên náo hơn.
Bên này, còi báo động của A Tu La đã kinh động toàn bộ Độc Lập Châu.
Không ít thế lực và các đại lão rối rít phái người đi tới dò la tình hình.
Rốt cuộc trong một sự kinh hãi tột độ, họ dò la ra được, Không Sợ Minh lại có thể khai chiến với A Tu La rồi!
Mấy vị đại lão các thế lực run lẩy bẩy mà túm tụm lại bàn tán với nhau.
"Thật không? Không Sợ Minh và A Tu La đánh nhau?"
"Chính xác 100%! Không Sợ Minh dốc hết toàn lực, trực tiếp tấn công trụ sở chính A Tu La! Lần này sợ là muốn đánh đến ngươi chết ta sống!"
"Chậc chậc, Không Sợ Minh này...!Lá gan quả thật là lớn..."
"Còn không phải sao? Lúc ban đầu tấn công A Tu La, Không Sợ Minh cũng là thế lực đứng mũi chịu sào! Hai bên đã sớm kết ân oán sống chết rồi!".