"Làm sao anh lại gọi em vào lúc này? Có chuyện gì xảy ra sao?" Diệp Oản Oản có chút ngoài ý muốn.
Sau khi trao đổi số điện thoại, Tư Dạ Hàn chỉ chủ động gọi điện thoại cho nàng có một lần.
Dù vậy cũng đã coi như là đột phá rất lớn rồi, không nghĩ tới lại còn có lần thứ hai.
Tư Dạ Hàn: "Không có việc gì, nhấn nhầm số."
Diệp Oản Oản: "..."
Nhấn…nhấn nhầm số?
Lại có thể chẳng qua chỉ là nhấn nhầm số, khuôn mặt tràn đầy mong đợi của Diệp Oản Oản đều đã đen lại rồi.
"Em đang làm gì?" Đầu kia điện thoại di động, một giọng đàn ông nhu hòa truyền tới.
Thanh âm của chàng trai như có sức mạnh trấn an lòng người, hết thảy mọi thứ ngoài cửa sổ phảng phất như bị cách ly sang một thế giới khác, Diệp Oản Oản trong nháy mắt cảm thấy chúng không còn đáng sợ nữa.
"Nằm trên giường ngủ mà thôi, ai ngờ đâu trời lại đột nhiên mưa như thác đổ.
Chỗ quỷ quái này, khiến mưa có chút dọa người hơn!" Diệp Oản Oản ủy khuất không thôi, kêu gào đầy bi thương.
"Tại sao lại không đổi chỗ ở?" Tư Dạ Hàn hỏi.
"Nghe nói ban đầu em và người ta đánh cược, em nói Tóc Húi Cua ca này có gì mà không dám mua căn nhà ma ám tại Độc Lập Châu chứ! Hiện tại không đổi được, em không có sĩ diện sao?" Diệp Oản Oản lầu bầu.
Tư Dạ Hàn: "..."
Giọng nói của Tư Dạ Hàn lộ ra vẻ bất đắc dĩ sâu đậm: "Đã đóng chặt cửa sổ chưa?"
Diệp Oản Oản: "Đóng chặt rồi..."
Tư Dạ Hàn: "Vậy thì tốt, không có chuyện gì, anh cúp máy đây!"
"Không được! Không được cúp! Điện bị cúp, A Cửu, em sợ lắm, anh bồi em nói chuyện được không..." Mặc dù thật ra thì đã không còn quá sợ nữa, nhưng bất quá giọng nói của Diệp Oản Oản lại càng thêm đáng thương.
Đầu kia điện thoại di động nhất thời yên lặng.
Tựa hồ là sợ cô gái không nghe được âm thanh của mình sẽ sợ hãi, nên chỉ trầm mặc ước chừng một hai giây, chàng trai liền lập tức đáp lời: "Được."
Sau khi lấy được tiếng bảo đảm này, Diệp Oản Oản nhất thời giống như giao long vào biển lớn, bắt đầu…ghẹo trai ~
"A, Tu La Chủ đại nhân, không phải là anh gọi nhầm số đúng không? Có phải là anh nhìn thấy trời mưa như thác đổ nên lo lắng em sẽ sợ hãi? Căn bản cũng không phải là gọi nhầm số, đúng chứ?" Diệp Oản Oản cười híp mắt.
Tư Dạ Hàn: "Em suy nghĩ nhiều rồi."
Diệp Oản Oản: "Em suy nghĩ nhiều rồi? Vậy anh nói cho em biết, nửa đêm canh ba anh không phải là gọi cho em, thì đang gọi cho tiểu yêu tinh nào!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản: "Khai mau!"
Đầu kia điện thoại, chàng trai bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Hiện tại không còn sợ?"
Diệp Oản Oản rót mật ngọt vào tai: "Bởi vì nghe được âm thanh của anh đấy!"
Sau khi trò chuyện mấy câu, Diệp Oản Oản đã hoàn toàn không còn sợ nữa, thậm chí còn cảm thấy bầu không khí nói chuyện phiếm lúc nửa đêm này thật thú vị, "Đúng rồi, A Cửu, anh có biết chuyện của dòng chính và dòng thứ tại Độc Lập Châu hay không?"
"Làm sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?" Âm thanh Tư Dạ Hàn dường như trầm thêm vài phần.
Diệp Oản Oản: "Chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi, nghe nói dòng chính một lòng muốn diệt trừ dòng thứ kia mà.
Tư thị Cổ tộc của anh không phải là dòng thứ sao?"
"Tại Độc Lập Châu, hai hệ phái này đã tranh đấu từ xưa đến nay, nội tình trong đó không phải là vài ba lời có thể nói rõ ràng.
Không nên dính vào những thứ này, không liên quan gì tới em." Giọng nói của Tư Dạ Hàn có chút nghiêm túc.
"Dính vào những thứ này? Em rảnh như vậy sao? Tất cả thời gian rảnh em đều dành để dỗ anh rồi có được hay không? Không nói thì không nói, hứ, ngược lại em cũng không muốn nghe những thứ này, thật vô vị! Vậy...!anh nói một vài câu êm tai đi!" Diệp Oản Oản cười híp mắt yêu cầu.
Câu “tất cả thời gian rảnh em đều dành để dỗ anh”, đã thành công khiến cho giọng nói của chàng trai lại mềm nhũn ra: "Nói cái gì?"
Diệp Oản Oản: "Ví dụ như...!Anh đặc biệt yêu em, không có em không sống được, yêu em đến chết đi sống lại..."
Tư Dạ Hàn: "...".