"Tam trưởng lão, ông đi cùng tôi đi..." Lúc này, Bắc Đẩu nhìn về phía Tam trưởng lão ở bên cạnh.
"Cút!" Tam trưởng lão nói.
Nghe tiếng, ánh mắt Bắc Đẩu rơi vào trên người Thất Tinh: "Thất..."
"Không đi." Thất Tinh nói.
Bắc Đẩu: "..."
Đứa nào mới nói xong hoạn nạn thấy chân tình, mọi người cùng nhau vào sinh ra tử đây? Đàn ông đúng là một đám móng heo lớn!
Bất đắc dĩ, Bắc Đẩu chỉ có thể nở một cười toe toét lấy lòng, chậm rãi đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản.
"Phong tỷ."
Bắc Đẩu nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng cười.
Nhưng mà, còn không đợi Bắc Đẩu nói hết lời, tay phải Diệp Oản Oản khẽ nhấc lên.
Còn không biết có chuyện gì xảy ra, chóp mũi của Bắc Đẩu, trong nháy mắt lại bị nện cho một đấm.
Bắc Đẩu vội vàng che mũi, mặt đầy ủy khuất nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Phong tỷ, có thể đánh vào vị trí khác hay không vậy?"
Giờ phút này, Diệp Oản Oản chỉ chỉ tủ rượu cách đó không xa: "Vậy...!Đây không phải là rượu sao?"
Bắc Đẩu: "..."
Không phải là sau khi uống say chỉ số thông minh bằng 0 sao? Nhưng thoạt nhìn cũng đâu có ngốc đâu, còn biết trong tủ rượu có rượu! Sao hắn cứ có cảm giác rằng tối hôm nay, chính mình hẳn sẽ bị Phong tỷ đánh cho chết tươi!
"Phong tỷ, đúng rồi, Tu La Chủ, Tu La Chủ tìm tỷ có chuyện hết sức khẩn cấp!" Bắc Đẩu liền vội vàng lên tiếng.
Trước mắt, Tu La Chủ trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất của cậu ta.
"Tu La Chủ..."
Nghe câu này của Bắc Đẩu, trong mắt Diệp Oản Oản hiện ra vẻ nghi ngờ.
"Đâu đâu...!Ở nơi nào?" Diệp Oản Oản quan sát tứ phía.
"Đây đây đây đây!! Ở chỗ này đây!"
Lúc này, Bắc Đẩu liền vội vàng đứng lên, chạy nhanh tới bên cạnh Thu Thủy, bảo Thu Thủy giơ điện thoại di động lên, hướng về phía Diệp Oản Oản.
"Mất hứng!" Chân mày Diệp Oản Oản nhăn lại: "Uống rượu...!thì lấy rượu ra mà uống đi! Còn...!còn bày ra một tấm ảnh thờ để làm cái gì..."
Bắc Đẩu: "..."
Đại trưởng lão: "..."
Nhị trưởng lão: "..."
Tam trưởng lão: "..."
Không một ai có thể ngờ, Tu La Chủ trong video, lại có thể bị minh chủ bọn họ nói thành “ảnh thờ”!! Ngay cả Tư Dạ Hàn cũng không nhịn được, khẽ cau mày.
"Phong tỷ, đây không phải là ảnh thờ, là Tu La Chủ!" Đại trưởng lão hướng về Diệp Oản Oản nhắc nhở.
"Tu La Chủ?"
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản sững sờ, híp cặp mắt lại, cẩn thận nhìn kỹ chàng trai ở trong điện thoại.
Giờ phút này, Tư Dạ Hàn cũng y như vậy, quan sát Diệp Oản Oản.
Hai người cũng không nói gì.
"Tu La Chủ...!Chết như thế nào?" Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản mở miệng hỏi.
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, mọi người tại đây lại một lần nữa mặt đầy mộng bức.
Lại nữa rồi, uống rượu vào, quả thật là trời long đất lở.
"Bạch minh chủ, tôi còn khoẻ mạnh."
Rất nhanh, Tư Dạ Hàn mở miệng nói.
"Ồ, không phải là ảnh thờ?" Thấy người đàn ông trong video lên tiếng, Diệp Oản Oản mặt đầy ngạc nhiên.
Diệp Oản Oản quan sát Tư Dạ Hàn trong video rất lâu, còn không đợi người bên cạnh tiếp tục nói thêm cái gì, Diệp Oản Oản đã liên tục chỉ chỉ, bỗng nhiên nói: "Ngươi là Tu La Chủ? Không đúng, ngươi không phải...!! Không phải ngươi là tiểu lâu la bị A Tu La nhốt trong phòng tối đó sao..."
Nghe Diệp Oản Oản nói, trong video, ánh mắt thâm thúy của chàng trai không dời chút nào, cùng Diệp Oản Oản bốn mắt nhìn nhau, như là muốn từ trong mắt của nàng tìm ra cái gì đó.
Rốt cuộc, nàng nhớ ra được gì rồi sao?
Giờ phút này, đám người Đại trưởng lão nhìn về phía Diệp Oản Oản, mặt đầy vẻ ngơ ngác.
Minh chủ rốt cục đang nói cái gì? Người đàn ông này rõ ràng chính là đại Boss của A Tu La, minh chủ làm sao lại nói hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu lâu la?
"Đây đúng là uống nhiều rồi! Ngay cả Tu La Chủ mà Phong tỷ đều không nhận ra được! Nhưng mà tính ra tỷ ấy cũng đâu có uống bao nhiêu…" Thất Tinh nhìn Diệp Oản Oản, lẩm bẩm trong miệng.
"Tửu lượng của Phong tỷ không được cao!" Một bên, Thất Tinh nói tiếp..