Lúc này, Phong Huyền Diệc tắt hình ảnh theo dõi đám người Tử Quỷ và Thần Hư, chỉ để lại góc máy của Nhất Chi Hoa, nhờ đó giúp hình ảnh video truyền về càng thêm rõ ràng.
Từ trong video có thể thấy, thân thủ của Nhất Chi Hoa cực kỳ bén nhạy, thành công tránh được đông đảo tai mắt bên trong Không Sợ Minh, đi thẳng một đường, hướng về những lầu cao hơn.
Nhiều nhất chỉ vài chục phút sau, góc máy của Nhất Chi Hoa, cho thấy anh ta đã đi tới tầng này.
"Đệ...đệt...!! Đệ thu hồi lời vừa mới nói, thật sự có người não bị úng nước, chạy đến trụ sở chính Không Sợ Minh để ám sát Không Sợ Minh Chủ!" Bắc Đẩu nhìn chằm chằm video, mặt đầy mộng bức.
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ cười một tiếng.
Cái anh chàng Nhất Chi Hoa này, lại còn có thể ngu xuẩn hơn cả Bắc Đẩu! Đạo lý mà ngay cả Bắc Đẩu đều biết, Nhất Chi Hoa lại không biết.
"Minh chủ, chúng tôi đi xử lý một chút."
Giờ phút này, Tam trưởng lão đứng dậy, nhìn về phía Diệp Oản Oản, chủ động xin đi.
Nhưng mà, Diệp Oản Oản lại lắc đầu một cái, mở miệng nói: "Không cần đi ra ngoài, đều ở lại chỗ này."
"Vâng."
Vì Diệp Oản Oản đã mở miệng, Tam trưởng lão đương nhiên sẽ không tiếp tục nhiều lời, chỉ ở lại nơi này là được.
Diệp Oản Oản liếc nhìn hình ảnh được truyền về một cái, động tác của Nhất Chi Hoa quả thật là nhanh chóng, đã đi tới bên ngoài phòng làm việc.
Bên trên màn hình lớn, góc nhìn của Nhất Chi Hoa vòng quanh một vòng, như thể đang nhìn xem chung quanh có người hay không?
Sau khi xác định an toàn, Nhất Chi Hoa rút dao găm ra, nhẹ nhàng cắm vào bên trong cánh cửa.
...
Vào giờ phút này, bên trong phòng làm việc, mọi người nhìn chằm chằm chiếc dao găm từ bên ngoài đưa vào, chợt trố mắt nhìn nhau.
Không thể không nói, năng lực mở khóa của Nhất Chi Hoa vô cùng phi phàm, cùng lắm chỉ trong vòng vài hơi thở, khóa cửa đã bị phá hư.
Chỉ nghe "Két" một tiếng, cửa phòng làm việc đã nhẹ nhàng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Cùng lúc đó, mấy chục đôi mắt, đồng loạt nhìn về phương hướng cửa chính.
Nhất Chi Hoa mặc một thân quần áo đen, sau khi tiến vào phòng làm việc, nhanh chóng xoay người, một lần nữa đóng chặt cánh cửa lại.
Nhưng mà, sau khi Nhất Chi Hoa xoay người một lần nữa, đón lấy ánh mắt của mấy chục người, trong nháy mắt, thần sắc có chút đờ đẫn.
Ôi, khung cảnh chung quanh thực sự là quá đẹp, đẹp như mơ, thậm chí có chút khó mà hình dung.
"Chào anh bạn!"
Diệp Oản Oản đứng dậy, nhìn Nhất Chi Hoa, khẽ mỉm cười.
Nhất Chi Hoa: "???"
Bên trong phòng làm việc, ánh mắt của mấy chục người, phảng phất như lưỡi dao sắc bén, quét qua người Nhất Chi Hoa.
"Cậu bạn nhỏ, sao cậu lại chậm như vậy, trực tiếp đi thang máy lên không được sao? Cậu leo thang bộ làm cái gì?" Nhị trưởng lão nhìn chằm chằm Nhất Chi Hoa, chân mày nhíu chặt.
Sớm nhấn thang máy mà đi mịa nó đi, là đỡ mắc công bọn họ phải chờ lâu như vậy rồi.
"Ặc..."
Nhất Chi Hoa nhìn về phía mọi người, đầu óc như có chút đình trệ.
Tình huống trước mắt, khiến cho hắn hoàn toàn không cách nào lý giải nổi, có chuyện gì đang xảy ra?
Thật giống như có chỗ nào đó sai sai...
"Ặc..."
Nhất Chi Hoa nhìn chằm chằm mọi người, thần sắc càng lúc càng lúng túng.
"Ha ha, mọi người đang họp sao? Không có chuyện gì, tôi chỉ tới xem một chút, các người cứ làm việc tiếp đi."
Nhất Chi Hoa nói xong, lập tức xoay người, mở cửa ra, định...bỏ chạy.
Đám người Diệp Oản Oản cũng không hề có bất kỳ động tác gì, mặc cho Nhất Chi Hoa rời đi.
Chỉ bất quá, sau khi Nhất Chi Hoa bước ra khỏi phòng làm việc, lại phát hiện, cả tầng này đã bị thành viên Không Sợ Minh bao vây, một giọt nước cũng không lọt.
Toàn bộ số người chặn ở ngoài cửa, ước chừng khoảng vài trăm người.
Bất đắc dĩ, Nhất Chi Hoa chỉ có thể lần nữa lui về phòng làm việc, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, lúng túng cười nói: "Hữu Danh lão bản, cô đang chơi tôi sao..."
"Chơi anh?" Diệp Oản Oản lắc đầu một cái: "Nào dám, tôi đây chẳng làm gì cả, vậy mà anh đã muốn tới hại tôi rồi.
Nếu như tôi mà dám đùa bỡn anh mà nói, há chẳng phải là chết không nơi chôn cất sao?"
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, Nhất Chi Hoa lắc đầu liên tục: "Hữu Danh lão bản, lời nói này...".