Trong nháy mắt khi chàng trai dứt tiếng, trong đầu của Diệp Oản Oản chợt chấn động một cái.
Này này! Anh có cần phải dùng âm thanh lạnh lùng như thế nói ra những lời dọa người như vậy không?
Hết lần này tới lần khác, đối phương vẫn bày ra vẻ mặt không chút cảm xúc nào!
Bi thảm rồi! Nàng thật vất vả mới quyết định được chủ ý sẽ không quay trở lại tìm anh.
Nàng đã phát hiện cảm giác của mình đối với anh ta không được bình thường, mà người trước mặt này thật sự là quá đơn thuần, quá tốt đẹp! Nàng không muốn lại lừa anh, càng sợ chính mình sẽ không nhịn được thú tính bùng nổ, làm ra “chuyện gì đó” đối với anh...
Người như nàng, làm sao có thể xứng nhận được điều tốt đẹp đến như vậy!
Trong hồi ức, Diệp Oản Oản đã bị sự tự trách và áy náy trong nội tâm nhấn chìm.
Mà giờ khắc này, Diệp Oản Oản đang nằm ở trên ghế bị thôi miên, đứng ở góc nhìn người thứ ba, quả thật là mặt đầy mộng bức.
Ơ hay!! Tư Dạ Hàn chính là Tu La Chủ, làm sao anh ấy có thể không biết cơ quan cạm bẫy nhà mình mở ra như thế nào chứ!!?
Ngờ đâu, anh ấy lại có thể cố ý không mở cơ quan, cứ như vậy cùng nàng ở lỳ bên dưới!
Lúc nàng bị thôi miên, là đứng ở góc nhìn người thứ ba xem lại đoạn hồi ức này.
Cuối cùng, nếu không phải là hồi ức chiếu đến đoạn này, đều suýt chút nữa đã bị anh lừa.
Tư Dạ Hàn...!Chắc! Chắn! Yêu! Thích! Nàng!
Vạn vạn không ngờ tới, cái gã đàn ông im lìm này, khi đó cũng đã một lòng ngầm có ý nghĩ muốn chiếm được tình cảm của nàng rồi!
Hơn nữa, thời điểm đó, Tư Dạ Hàn lại có thể biết nói chuyện hơn nhiều so với hiện tại.
Nhìn câu nói kia mà xem, chỉ thuận miệng một câu thôi đã đủ để khiến nàng nai vàng ngơ ngác, tâm tình thiếu nữ trào dâng.
Từ đoạn hồi ức này mà xem, Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn cùng nhau bị chiếc bẫy này “vây khốn” ước chừng khoảng ba ngày, thật may Diệp Oản Oản có thói quen luôn mang theo thức ăn bên mình mới không bị chết đói.
Mãi tới ngày thứ ba, bởi vì Diệp Oản Oản “không cẩn thận” đụng phải chốt mở, hai người mới có thể rời đi.
Diệp Oản Oản ở trên ghế thôi miên suýt chút nữa bởi vì quá kích động mà nhảy dựng lên.
Trời má! Chính mình năm đó quả thật là chính là con nai con ngốc nghếch, lại còn đần độn cho là Tư Dạ Hàn đơn thuần ngây thơ không rành thế sự, cuối cùng chính mình hoàn toàn bị anh ta ăn đến sít sao...
Cái tên này, thật là xấu bụng quá đi mất! Lại có thể lừa đảo nàng như vậy!
Diệp Oản Oản quả thật là không có lòng nào muốn tiếp tục xem hồi ức nữa rồi...
Nhưng mà, hồi ức lần này lại dài dị thường và tương đối hoàn chỉnh.
Hồi ức vẫn còn đang tiếp tục.
Diệp Oản Oản trơ mắt thưởng thức hai vị đại lão lòng dạ đen tối rốt cuộc là làm thế nào biểu diễn kỹ thuật diễn xuất cho nhau xem, từng người so với từng người đều là ta lừa ngươi gạt...
Hồi ức sau đó, khiến cho Diệp Oản Oản đột nhiên có loại dự cảm chẳng lành.
Bởi vì trong ký ức, nàng đột nhiên nhận được một tin tức, nói bên người của Kỷ Tu Nhiễm gần đây có nhiều hơn một người phụ nữ, hai người mỗi ngày đều kè kè cặp cặp.
Thật ra thì, nàng là một người chỉ cần đã quyết định chủ ý buông bỏ liền sẽ không lại tiếp tục dây dưa.
Nhưng mà, dù sao cũng đã yêu thích lâu quá lâu, khổ sở trong lòng, không phải có thể dễ dàng quên ngay được như vậy...
Tin tức này, khiến cho Diệp Oản Oản trẻ tuổi năm đó chịu đả kích.
Diệp Oản Oản trốn vào trong một quán rượu, một mình uống say túy lúy.
Diệp Oản Oản đang thôi miên theo góc nhìn thứ ba lần trước nhìn thấy, Tư Dạ Hàn không biết từ lúc nào đã đi vào quầy rượu này, ngồi cách chỗ nàng không xa.
Tiếp đó, Diệp Oản Oản sau khi uống say liền hoàn toàn thả mình tự bay.
"Họ Kỷ kia! Tôi khó coi sao? Tôi không đáng yêu sao?"
"Tại sao anh không thích tôi...!tôi thích anh như thế...!Tại sao anh lại không thích tôi...!Em gái mưa cái quần què...!Ai thèm làm em gái của anh..."
"Tôi đây...!Tôi đây sẽ không thích người khác...!cũng sẽ không tìm được người nào khác để yêu thương...!cũng sẽ không vừa ý những thứ kia hoa hoa cỏ cỏ kia...!Trừ anh...!ai cũng chỉ là cảnh đẹp ven đường..."
Những lời này của Diệp Oản Oản, hiển nhiên đều bị Tư Dạ Hàn nghe được toàn bộ rồi..