"Đang êm đang đẹp, rốt cuộc làm sao lại đánh nhau?"
...
Diệp Oản Oản tỏ vẻ, nàng cũng rất muốn biết.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản khẽ nhíu mày, A Tu La và Nhiếp gia khai chiến?
Bởi vì sao?
Cơ hồ ngay lập tức, trong đầu của Diệp Oản Oản hiện ra hình dáng của một người đàn ông.
Nhiếp Vô Danh...
Không phải là ông anh ruột không đáng tin cậy cực độ này của mình, lại chạy ra ngoài gây rắc rối chứ? Lần này còn trêu chọc vào A Tu La?
Chỉ bất quá, Diệp Oản Oản suy nghĩ cẩn thận, với cái tính tình bộc phát bốc đồng kia của ông anh Nhiếp Vô Danh mà nói, nếu quả thật cùng tranh tài với A Tu La, chỉ sợ sẽ lập tức xông vào trụ sở chính A Tu La, đánh nhau với người của bọn họ.
Thù gì oán gì, Nhiếp Vô Danh cơ hồ cũng sẽ giải quyết tại chỗ, không có khả năng sẽ để chuyện kéo dài, còn liên lụy đến toàn bộ Nhiếp gia.
"Lần này A Tu La quá thiếu lý trí rồi! Chọc vào ai không tốt, nhất định phải trêu chọc Nhiếp gia."
"Không sai, trong tứ đại thế gia, không thể trêu chọc vào nhất chính là Thẩm gia, tiếp đó là Nhiếp gia.
Đặc biệt, Nhiếp gia còn có một vị gọi là Nhiếp Vô Danh.
Nhiếp Vô Danh năm đó, chính là nổi danh ngang hàng với Cẩu Tạp Chủng.
Tương truyền, toàn bộ Độc Lập Châu, chỉ có đại công tử Nhiếp gia mới có thể đánh một trận cùng Cẩu Tạp Chủng.
A Tu La tại sao phải trêu vào người như vậy?"
"Đúng vậy, đại công tử Nhiếp gia đã từng được ca tụng là đánh khắp Độc Lập Châu không địch thủ!"
"Đó cũng là quá khứ mà thôi.
Hiện tại đại công tử Nhiếp gia, cả ngày hết ăn lại uống, tiếc tiền như mạng.
Ta thấy là Nhiếp gia sắp sửa bị tiêu diệt rồi, hắn cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp ôm lấy một chút tiền tài của Nhiếp gia bỏ chạy mà thôi..."
Diệp Oản Oản nhìn về phía mọi người, trong lúc nhất thời đầu to như cái đấu.
Bọn họ có phải là có hiểu lầm đối với Nhiếp Vô Danh rồi hay không? Bọn họ thật sự hiểu rõ Nhiếp Vô Danh sao...??
Ông anh ruột của mình mạnh thì có mạnh, nhưng...! chỉ là não không tốt, ngu ngốc muốn chết! Còn trông cậy vào Nhiếp Vô Danh giúp chấn uy cho Nhiếp gia? Nếu vậy phỏng chừng Nhiếp gia sớm hỏng mất.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản hướng về phía trước đi tới.
"Vị bạn học này, những gì anh mới vừa nói là sự thật? Thông tin chuẩn xác không?"
Diệp Oản Oản chợt mang theo gương mặt to, trang điểm xấu xí của mình lại gần, dọa cho anh chàng lính đánh thuê kia giật cả mình.
Ngay sau đó, hắn liền nhận ra được “người nổi tiếng” của học viện lính đánh thuê Xích Diễm gần đây, "Diệp Oản Oản...!Là cô à? Tin tức này đương nhiên là chuẩn xác! Huống chi chuyện này huyên náo lớn như vậy, giấu cũng không giấu được.
Rất nhanh khẳng định mọi người đều sẽ biết cả thôi!"
Nghe thấy lời của gã ta khẳng định chắc chắn như vậy, nhưng dù sao nàng cũng đều không thể tin tưởng rằng Tư Dạ Hàn lại sẽ đánh nhau với Nhiếp gia.
Diệp Oản Oản nghĩ tới nghĩ lui, cũng không hiểu, não Tư Dạ Hàn bị trúng gió gì? Này!! Còn chưa xuất giá đâu đấy, sao lại làm càn với “nhà chồng” của mình như vậy hả?
Lúc này, Diệp Oản Oản gọi điện thoại cho Nhiếp Vô Danh.
"Dịch vụ làm nhiệm vụ thuê xin kính chào quý khách! Thuê nhiệm vụ cao cấp, nhấn phím 1."
"Những nhiệm vụ khác, xin nhấn phím 2."
"Thuê Nhiếp Vô Danh tự mình làm nhiệm vụ, tiền thuê gấp bội.
Thuê tổ đội dưới cờ Nhiếp Vô Danh, tiền thuê cũng gấp bội."
"Không có tiền, xin mời cúp điện thoại, cảm ơn quý khách đã hợp tác."
Diệp Oản Oản: "..."
Cái này...đệt, chuông điện thoại kiểu mịa gì vậy?
Đợi cả nửa ngày, Nhiếp Vô Danh cũng không hề nghe điện thoại.
Thật sự là chịu không nổi tiếng chuông quỷ này, Diệp Oản Oản cũng đành phải thôi.
...
Cùng lúc đó, Nhiếp gia.
Ngoài cửa tối om om, nhân thủ của A Tu La đã vây đầy, đang cùng hộ vệ Nhiếp gia khẩn trương triển khai thế trận.
Chàng trai đứng Nhiếp gia ngoài cửa, phảng phất như dung hợp lại làm một cùng với bóng đêm.
Dưới ánh mắt lạnh giá thấu xương kia, như ẩn chứa một bản năng dã thú không cách nào ức chế nổi.
Tựa như mong muốn cắn nuốt hết thảy mọi thứ, bỏ vào trong bụng, nghiền nát thành mảnh vụn.
Giờ phút này, các cường giả thường ngày canh giữ ở Nhiếp gia rối rít âm thầm xuất hiện.
Mười mấy vị lão giả râu tóc bạc trắng không biết từ chỗ nào đi ra, đứng ở trước cửa Nhiếp gia..