Diệp Oản Oản hướng về Nhiếp gia chủ và Nhiếp chủ mẫu quan sát, phát hiện hai người quả thực tức giận không hề nhẹ.
Nhất là sau khi biết được Đường Đường là con trai ruột của nàng và Tu La Chủ, liền nổi nóng không thôi.
Tạm thời không nói đến danh tiếng của A Tu La tại Độc Lập Châu như thế nào, chỉ riêng việc hôm nay Tu La Chủ dẫn người bao vây Nhiếp gia, hơn nữa khẩu xuất cuồng ngôn, đã đủ khiến cho Nhiếp chủ mẫu và gia chủ hai người không xuống thang được.
Diệp Oản Oản có chút bất đắc dĩ, anh chàng Tư Dạ Hàn này thật là một cây gân cứng! Mặc dù có chuyện gì đi nữa, chẳng lẽ không thể gọi điện thoại hỏi mình trước hay sao? Ít nhất trước tiên phải làm rõ ràng mọi chuyện đã chứ!
Chỉ bất quá, vào giờ phút này, nói gì nữa đều đã muộn.
Việc đã đến nước này, cũng không có thuốc hối hận để uống, chỉ có thể suy nghĩ một chút xem dùng phương pháp gì để sửa chữa mà thôi...
Nhưng bây giờ nhìn lại, cha mẹ đang bực bội, chỉ sợ nói gì hiệu quả cũng không cao.
Hơn nữa, với sự nhạy cảm của Tư Dạ Hàn, vẫn là nên để cho anh ít nói chuyện thì hơn.
Trước mắt, Tư Dạ Hàn đứng ở đại sảnh yên lặng không nói tiếng nào, Nhiếp gia chủ và chủ mẫu cũng không thèm để ý đến anh.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút lúng túng.
"Anh đi về trước đi!"
Hồi lâu sau, Diệp Oản Oản mở miệng nói với Tư Dạ Hàn.
Tư Dạ Hàn ăn nói quá kiệm lời, vậy thì không cần nóng vội, trước hết để cho cha mẹ yên tĩnh một chút đã.
"Đúng, để cho hắn đi về trước đi!" Nhiếp gia chủ mở miệng nói.
Nghe câu này, Tư Dạ Hàn quay người nhìn về phía Diệp Oản Oản, chợt lại hướng về Đường Đường quan sát, dường như cũng không quá nguyện ý cứ như vậy rời đi.
Thấy vậy, Diệp Oản Oản nháy mắt cho Tư Dạ Hàn.
Gây ra họa lớn như vậy, sự phẫn nộ của Nhiếp gia nào sẽ dễ dàng tiêu tan! Tư Dạ Hàn ở lại chỗ này không đi, chỉ sẽ hoàn toàn phản tác dụng, làm cho Nhiếp gia chủ và chủ mẫu càng thêm không vui.
"Hôm nay đã đắc tội nhiều, ngày khác tới cửa nhận lỗi."
Tư Dạ Hàn hướng về Nhiếp gia chủ và chủ mẫu nói, chợt liền định rời đi.
"Chờ một chút!"
Thấy Tư Dạ Hàn muốn đi, Nhiếp chủ mẫu bỗng nhiên lên tiếng.
Lúc này, Tư Dạ Hàn dừng lại, nhìn về phía Nhiếp chủ mẫu.
"Trước tiên nói cho rõ ràng, cậu và con gái Vô Ưu của tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nhiếp chủ mẫu hỏi Tư Dạ Hàn.
Tư Dạ Hàn: "..."
Lúc này, ánh mắt Tư Dạ Hàn rơi vào trên người Diệp Oản Oản.
Loại câu hỏi này, anh cũng không biết phải trả lời như thế nào.
"Mẹ...!Loại chuyện này, đến lúc đó con sẽ nói cho mẹ nghe..." Diệp Oản Oản vội vàng nói.
"Mẹ đang hỏi Tu La Chủ!" Nhiếp chủ mẫu nói.
"Nhiếp chủ mẫu..." Tư Dạ Hàn nhìn về phía bà, đem chuyện năm đó kể đại khái lại một lần.
Sau khi biết được ngọn nguồn, Nhiếp chủ mẫu nhìn Diệp Oản Oản một cái, chợt liền để cho Tư Dạ Hàn rời khỏi Nhiếp gia trước.
...
Chờ sau khi Tư Dạ Hàn đi rồi, lúc này Nhiếp chủ mẫu mới nhìn về phía Diệp Oản Oản, chân mày nhíu chặt, nói: "Vô Ưu, hẳn là con biết hắn có thân phận gì? Thứ người như vậy thủ đoạn độc ác, không chuyện ác nào không làm, con nói mẹ và cha con làm sao có thể yên tâm đem con và Đường Đường giao cho hắn?"
Diệp Oản Oản: "..."
Quả thực, đối với người ngoài mà nói, tác phong làm việc của Tu La Chủ, không tính là bình thường.
Nhưng đó cũng chỉ là đối với người ngoài mà thôi.
Trước mắt, cha mẹ còn chưa hiểu được Tư Dạ Hàn nên có chút băn khoăn, thật sự là rất bình thường.
Nếu như đổi vị trí để suy nghĩ, Diệp Oản Oản nếu như là mẹ mình, cũng sẽ đồng dạng có loại băn khoăn này.
"Mẹ yên tâm đi, con biết phải nên làm như thế nào!" Diệp Oản Oản hướng về Nhiếp chủ mẫu cười nói.
Bất kể như thế nào, trước tiên trấn an cha mẹ đã! Công tác vuốt lông này, còn có rất nhiều cơ hội.
...
Sau khi Tư Dạ Hàn trở lại trụ sở chính A Tu La, lập tức bấm điện thoại cho Diệp Oản Oản, dường như muốn tìm biện pháp “chữa cháy”.
Nhưng hiện tại, chỉ có thể chờ cơ hội.
Dù sao, hiểu lầm lần này, quả thực có chút lớn..